Bồ Tát giữa đời thường

Đến với Phật pháp, sư thầy Thích Đàm Dược nguyện đem tâm huyết của mình dành trọn cho việc cứu giúp những mảnh đời cơ nhỡ, khó khăn.

Nghe tin ở đâu có những người bất hạnh, thầy đều muốn dang tay che chở. Đến nay thầy đã nhận nuôi hàng trăm trẻ em nhiễm chất độc màu da cam, khuyết tật, mồ côi và hỗ trợ nhiều em có hoàn cảnh khó khăn khác. 

Giúp trẻ khuyết tật

Về thôn Quảng Nạp (xã Quảng Phú - Lương Tài - Bắc Ninh) hỏi đường về chùa Ngòi ai cũng niềm nở, tận tình chỉ giúp: “Chùa ấy có sư thầy đức độ, nhận nuôi nhiều em chất độc màu da cam lắm”.

Theo lời chỉ dẫn, tôi đến chùa Ngòi. Cách biệt khu dân cư, khuôn viên chùa nằm yên bình giữa cánh đồng thôn Quảng Nạp.

Sư thầy Thích Đàm Dược sinh năm 1943 tại Nam Định. Hồi còn trẻ thầy mắc nhiều chứng bệnh. Ban đầu thầy bị liệt nửa người bên trái. Uống thuốc chữa liệt lại bị đau bao tử. Chữa bao tử lại bị xoang. Vào chùa theo Phật và được chữa khỏi bệnh, từ đó thầy quyết tâm xuống tóc đi tu và nguyện suốt đời giúp đỡ những người khó khăn.

Năm 2004, thầy về chùa Ngòi. Khi ấy chùa đang trong thời kỳ xây dựng, còn ngổn ngang chứ chưa

Nhà sư Thích Đàm Dược

Nhà sư Thích Đàm Dược

được khang trang như bây giờ. Chùa nằm biệt lập giữa đồng nên thầy cùng nhân dân địa phương phải mất 4 tháng để đắp xong con đường vào chùa. Chùa vừa cơ bản hoàn thành, thầy xin chính quyền xã cho nhận nuôi dưỡng các bà mẹ Việt Nam anh hùng ở địa phương, các cụ già cô đơn không nơi nương tựa. Sau đó thầy nhận nuôi thêm một số em nhỏ nhiễm chất độc màu da cam. Từ đó đến nay, mỗi năm thầy lại đón thêm nhiều em có hoàn cảnh khó khăn ở các nơi khác về nuôi.

Em nào đến chùa, được chữa bệnh, sức khoẻ có tiến bộ, thầy lại động viên gia đình đón các em về chăm sóc thêm, nhường chỗ cho các em khác. Cứ thế, trong chùa lúc nào cũng có mấy chục em nhỏ. Tính đến nay, thầy đã nhận nuôi hàng trăm em nhiễm chất độc màu da cam, các em có hoàn cảnh khó khăn, cơ nhỡ...

Hiện tại chùa đang có 78 em khuyết tật được nuôi dưỡng. Các em đến từ nhiều tỉnh khác nhau như: Bắc Ninh, Nam Định, Thái Nguyên, Vĩnh Phúc, Quảng Ninh... Thầy còn nhận bảo trợ cho hơn 200 đối tượng ở nhiều địa phương khác, thường xuyên tổ chức thăm hỏi, tặng quà cho họ.

Các em vào chùa được sư thầy lo chỗ ăn, chỗ ở, được học chữ và các em lớn được dạy nghề. Thầy mời 1 giáo viên dạy chữ, 1 giáo viên dạy may và 1 giáo viên dạy thêu cho các em. Hiện trong chùa có hơn 30 máy may gồm cả máy may tay và máy may công nghiệp. Trong số các em thì 33 em có khả năng may được (dù rất khó khăn vì khuyết tật) nên sản phẩm các em làm ra không nhiều. Mỗi tháng, số tiền các em kiếm được được thày gửi hết vào sổ tiết kiệm cho các em.

Nhiều gia đình khó khăn mang con em mình đến xin gửi theo thầy. “Điều kiện nhà chùa còn hạn chế, chưa thể nhận hết được các em” - sư thầy Thích Đàm Dược day dứt. 

“Biết ai hậu thế...?”

Các em hay quấy phá, đùa nghịch. Chỉ thêu, vải vóc hỏng cũng khá nhiều. Xem ti vi cũng tranh nhau. Thấy bóng thầy ở đâu là chúng chạy đến thưa đủ chuyện: đứa này tranh giành với con, đứa kia... đi vệ sinh không đúng chỗ vv… Giải quyết được hết những “yêu sách” của chúng cũng đủ mệt. Thầy tâm sự: “Người ta chỉ có 1;2 đứa con tàn tật đã vất vả. Đằng này một mình tôi mấy chục đứa thì khó khăn gấp bội”. Nhưng không vì thế mà thầy nản chí. Thầy lo cho các em như con, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Nhiều lần 1-2 giờ sáng thầy vẫn phải dậy tắt điện, tắt quạt cho chúng. “Có đứa gia đình lên đón, nhất định không chịu về, dỗ thế nào cũng không được. Nó chạy lòng vòng quanh chùa không cho bắt. Vậy là thầy nhận lại nuôi tiếp” – sư thầy kể.

Những nỗi lo toan luôn thường trực bên thầy, hết cái lo này đến cái lo khác. Tháng 11 năm 2008, chùa tổ chức đám cưới cho 2 em: Nguyễn Quốc Tuấn và Vũ Thị Loan. Cô dâu quê ở Bình Định, mồ côi bố, gia đình có 3 người con gái, điều kiện khó khăn. Chú rể là con một gia đình nghèo ở Quảng Ninh, học đến năm thứ ba đại học thì bị tâm thần, được thầy chạy chữa đến nay đã khỏi bệnh. Nhà gái nhận lời cho một mảnh đất, một cơ sở nhân đạo sẽ xây nhà cho hai vợ chồng.

Trên tấm bảng trong lớp học của nhà chùa vẽ hình một đám cưới. Cô dâu cao ráo mặc chiếc váy dài, chú rể thấp mặc complê, giữa hai người là chữ “song hỷ”. Sư thầy Thích Đàm Dược giải thích: “Sau đám cưới của Tuấn và Loan còn hai đám nữa nhưng trung tâm chưa lo ngay được. Cô dâu trên tấm bảng câm, còn chú rể là người lùn”.Vậy là từ ngôi chùa này sẽ có thêm những mái ấm gia đình.

Khó khăn lớn nhất của chùa hiện nay là không đủ chỗ ăn, chỗ ở cho các em. Nếu có điều kiện, nhà sư vẫn muốn nhận thêm các em có hoàn cảnh khó khăn khác. Tâm nguyện của sư thầy Thích Đàm Dược là xây dựng được một khu riêng có bệnh viện, chỗ ăn ở, lớp học... đầy đủ và miễn phí cho các em. “Thầy muốn nó trở thành một trung tâm của xã hội để cả xã hội cùng chung tay xoa dịu nỗi đau nhân thế của nạn nhân chiến tranh, nạn nhân chất độc da cam, người nghèo, tàn tật. Còn bây giờ, trung tâm vẫn nằm trong chùa. Nếu sau này thầy về cõi Phật mà người nào đó kế nhiệm không tiếp tục làm được thì uổng phí lắm ?” – nhà sư nữ sắp bước vào cái tuổi “thất thập cổ lai hy” tâm sự./.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Bài trên Báo Giác Ngộ số 1247 - Thiết kế: Phòng Mỹ thuật BGN/Tống Viết Diễn

Cày cấy mảnh ruộng tâm hồn

GNO - Nhà có ruộng vườn đất đai màu mỡ thì có thể tích trữ lương thực phòng khi đói. Ruộng đất luôn gắn chặt với cuộc sống con người. Xưa nay, người phương Đông luôn coi ruộng đất là yếu tố căn bản của sự sinh tồn, là báu vật để đời, bởi vậy mà cha mẹ luôn mong muốn để lại vài phần ruộng đất cho con cháu.
Tăng là đoàn thể đẹp, không nên quy chụp một cá nhân với toàn thể Tăng đoàn - Ảnh minh hoạ của Quảng Đạo/BGN

Điều xấu của một tu sĩ: Không nên thối thất niềm tin chỉ vì “con sâu làm rầu nồi canh”!

GNO - So với những thành tựu to lớn của Phật giáo Việt Nam cũng như hàng ngàn những bậc thầy đạo hạnh đang làm lợi đạo ích đời, thì những “điều xấu về tu sĩ” kia chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh”. Không thể vì người ngoài mà khiến cho mình thối thất, bỏ chùa, không hướng đến đời sống đạo đức...

Thông tin hàng ngày