Con đường đi của con có ba

GNO - Ba theo Đạo Công giáo. Ba từng đi nhà thờ tới năm lớp sáu. Ông nội mất, ba phải ở nhà đi làm để các em ba đi học. Các cô nói ba làm suốt, cuối tuần cũng không đi nhà thờ - một điều khó đối với những con chiên.

Thỉnh thoảng ba đi nhà thờ vào Tết và đám giỗ ông nội hằng năm. Chưa bao giờ con đi nhà thờ với ba!

ba va con.jpg

Ba và con gái - Ảnh minh họa

Lúc nhỏ con đi chùa vì ở đó có nhiều bạn bè, được chơi nhiều hơn ở nhà. Má cũng đi chùa vào các ngày lễ, rằm. Lúc đó, ba thường ở nhà “coi nhà, cho mấy má con đi!”. Lúc đó con quá nhỏ để hiểu khác đạo là gì?

Chị Hai đi tu. Má không dám tiễn chị vì sợ khóc. Ba dẫn chị vào chùa rồi về trong ngày. Ba nói “không ăn chay được, về sớm!”. Những ngày sau đó, ba chọc cho má cười, ba an ủi “có sao đâu, đi tu cho sướng, không lại khổ như má mày!”. Từ đó ba cũng bớt nhậu nhưng vẫn hút thuốc.

Trước trong nhà chỉ thờ ông bà. Chị đi gửi về tượng Phật, ba cũng đóng đinh treo lên, lau chùi thường xuyên. Ba ghé chùa khi đưa cho quý thầy chậu hoa, khi gửi vài món đồ cho chị nhưng không ghé chánh điện.

Lúc chị ở nhà ăn chay, ba nói: “Nhà ngày xưa khổ, chị hưởng hết. Vậy mà bây giờ có thêm xíu của ăn thì chị lại ăn rau cỏ!”. Nhưng ba không cản chị, lúc trước ba làm nông ăn ba bốn chén cơm giờ chỉ còn một, lâu lâu mới có chén thứ hai.

Con lớn lên vô Sài Gòn học có lén ba, lén má ăn chay mấy tháng.

Tháng Bảy năm đây con có cơ hội ở nhà, gần ba, gần má. Con nói má cho con ăn chay tháng này nhưng không dám nói cho ba biết sợ ba buồn. Sáng hôm sau, má chọc ba sao hôm này chỉ có trà mà không có cà phê sữa nữa? Ngày mới của ba vẫn có hai món này. Ba nói: “Đã lấy ra nhưng để lại cho bé em uống, nó ăn bánh mì phải có xíu sữa chứ!”. Má nói má có nói với ba lúc tối qua khi đi ngủ.

Lúc nào con cũng phụ má mà có bao nhiêu lần con hỏi ba công việc như thế nào? Rồi có những hôm con đi chơi với bạn về bị ba la trong khi bạn còn đi nhiều “tăng” nữa mà không biết ba sợ con đi ngoài đường nhiều xe, sợ xảy ra chuyện không hay. Con nhớ có lần con bị xe đụng gần nhà mình, ba ra thấy con nằm bên đường mà ba đánh vào chân con. Con biết ba lo cho con lắm mà cũng giận vì đi xe không cẩn thận nên mới bị đụng xe như vậy.

Nhà mình có điều kiện hơn một chút, má cũng thong thả hơn. Tối má đi chùa, con và các em cứ đi học rồi đi làm. Ba tối nào có uống một chút với các chú đi nữa nhưng cũng về “coi nhà” cho má đi chùa.

Chị gọi về nói “Nhớ rủ ba đi chùa nữa!”. Con thấy ba như vậy là rất tốt ấy chứ! Chẳng phải ba đang  yểm trợ  cho má và các em được đi chùa ấy thôi!

Con biết con đường tâm linh của con có ba luôn ở cạnh bên.

Mùa Vu lan về, con cảm ơn vì có ba, có má, có hoa hồng được cài trên áo.

Nhật Thảo (Khánh Hòa)

Những bước chân cha

Bao nhiêu năm khi con còn nhỏ, con thấy áo ba ướt đẫm mỗi buổi tan tầm. Chiếc xe đạp leo con dốc cao về căn nhà nhỏ có mẹ và các con. Căn nhà vách đất mái tranh đơn sơ biết bao nhiêu thì tình gia đình càng cao bấy nhiêu. Mùi mồ hôi nồng nồng chua chua thấm trên áo làm bầu không khí thay đổi hẳn. Với người khác đó là mùi khó chịu nhưng với đám con của ba đó là mùi thương yêu.

Con ôm chầm lấy ba cười cười nói nói những câu chuyện hồn nhiên. Ba cũng cười và bế con lên hôn vào vào hai má hồng phúng phính… Con ngây thơ không biết rằng ba đã leo một quả đồi cao vót mới vế đến nhà!

Bao nhiêu ngày tháng qua đi đàn con ba cứ ca hát và cười đùa chưa biết rằng ba đã bỏ cả một thời trai trẻ để gầy dựng một gia đình ấm êm. Bỏ tất cả để nuôi con từ ngày bé xíu để thành một người chững chạc bước vào đời với mảnh bằng mà nhiều người ước mơ. Các con ba ngước mắt nhìn về tương lai chưa một lần nhìn lại sau lưng, mình ba là người sống hết mình cho đàn con: sức lực, tiền tài, tuổi trẻ. Con cao lớn thì ba gầy hao. Con là những cô gái, chàng trai có học thức thì ba còn là một ông già giản dị đã về hưu. Con thành công trong cuộc sống ba lui về nhìn con bước từng bước dài vào tương lai. Ba đổi tất cả chỉ vì đời các con.

Ba ơi! Trong những ngày như thế con chưa hề biết ba đã mệt mỏi như thế nào sau những giờ làm việc mệt nhọc. Con chưa hỏi ba: buổi trưa ba ăn gì. Con chưa biết những buổi trưa ba cũng một hộp cơm với chút đồ mặn mà không phải là phần cơm nóng sốt ở tiệm cùng chén canh ngọt. Con chưa hỏi ba buổi trưa ba nghỉ lưng ở đâu? Nhưng chắc một điều vì ba là y tá nên buổi trưa ba hay lân la cùng bệnh nhân chỉ bảo cách giữ gìn sức khỏe nhiều hơn, cách gia đình cần để ý những điểm yếu của người bệnh mỗi khi bệnh tái phát. Cha chăm sóc bệnh nhân bằng cách hỏi han, chăm sóc từng người không bỏ sót một ai.

Con chưa hỏi ba trên đường đi hôm nay ba gặp những gì: đường kẹt hay xe ba có hư? Ngày mưa ba cũng về dù đường xa. Mưa có làm ba ướt? Mưa có làm ba khó chạy xe? Có bao nhiêu điều mà con chưa hề hỏi ba. Mà ba cũng chưa hề tỏ ra cuộc sống nhiều khó khăn, hay chút buồn phiền, lo nghĩ, tính toán hơn thiệt để đàn con thêm miếng cơm, miếng canh. Con vẫn nghĩ con đường ba đi thẳng và trống như đường xa lộ. Con nghĩ ba chỉ đi làm và lãnh tiền lương  chuyện dễ dàng quá.

Ba ơi! Con chưa biết lương tháng ba lãnh bao nhiêu mà ba nuôi cả một đàn con bảy đứa tất cả cùng ăn học, chẳng đỡ đần gì ba. Con chưa biết lương ba thiếu đủ khi mùa tựu trường đến. Con không biết khi con đau ốm ba lấy tiền ở đâu thuốc thang cho con. Con không biết ngày Tết lương ba có thưởng không mà quần áo con cái vẫn tươm tất và có cả tiền lì xì. Ba có lo khi giá cả tăng cao mà con cái ngày càng lớn. Cả một trời câu hỏi mà con không biết ba à. Con chưa bao giờ nghe ba than thở vì con cái đông. Con chưa biết điều gì ba lo lắng. Con chỉ biết chọn trường tốt, lớp hay… để học. Con chưa bao giờ tính chí phí bất cứ một món gì, một việc gì cả. Mà ba vẫn tiện tặn từng thứ một cho con.

Ba ơi! Con chưa hỏi ba ngày ba bắt đầu nghỉ hưu ba nghĩ gì. Buồn hay vui, hay lo âu? Ba nghỉ hưu khi con cái ba chưa thi tốt nghiệp đại học. Những khó khăn trước mắt chất đống mà ba vẫn bình an hay ba nhốt những muộn phiền vào lòng. Ba nghĩ gì ba ơi? Chưa một lần con an ủi ba. Rồi vô tình con nhờ người lãnh hàng may cho ba gia công. Ba đã nỗ lực từng đồng tiền đầy mồ hôi mà mua cho cháu miếng bánh, tiền điện, tiền củi… Đúng là chắt mót từng đồng một mà con hững hờ chưa bao giờ hỏi ba.

Ba ơi! Bây giờ con mới biết cuộc sống nào cũng đầy những thác cùng gềnh, đầy tiếng cười và nước mắt, đầy những khổ đau và chua cay mà ba chưa một lần tỏ ra cho con biết.

Hôm nay con vấp ngã. Một mình lầm lũi đi trong con đường đầy mưa gió và con khẽ gọi: Ba ơi! Con muốn có bàn tay thô cứng kéo con đứng dậy. Con muốn có bờ vai thân thương cho con dựa. Con muốn một tiếng nói dìu con bước lên, cho tim con ấm lại. Ánh dương đã lặn trước mắt chỉ là màn đen mà chỉ mình con, duy nhất một mình con có thể tìm ra lối bằng chính tri thức mình ba à. Con sẽ làm như ba. Đứng vững bằng đôi chân mình. Đôi chân ba đã hướng đàn con ba đến nơi muốn đến. Do đó, dù thế nào con cũng phải đi đến cuối con đường như ba. Phải không ba? 

Buổi tối một mình con trước căn nhà cũ của ba. Con nghe hình như tiếng xe ba về và ba vừa vào sân thì phải. Dáng ba nhỏ nhỏ bước đến bên con và vuốt tóc: “Cứng cáp lên con gái.” Trong căn nhà của ba con vẫn nghe hơi ấm của ba. Tất cả hình ảnh lại trở về. Bóng dáng ba đâu đây. Con vẫn trong vòng tay che chở của ba. Con sẽ sống như ba đã sống nhe ba. Con sẽ bình yên ba à.

Kim Dung (TP.HCM)

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thông tin hàng ngày