Đừng bao giờ bỏ cuộc

GN - Mình là kiểu người không mấy mặn mà với những thể loại phim ảnh, sách truyện ngôn tình, vì mình nghĩ, cổ tích vẫn chỉ mãi nằm trên trang giấy, tốt nhất là không xem để bớt ảo tưởng. Nhưng rồi chính cuộc đời cũng lại thật thú vị khi “cho mình cơ hội” trải qua một loạt biến cố.

Trangtre.1071.1.jpg

Tác giả Thanh Thanh

Khi cuộc sống không như trong mơ

Ngày biết đến sự xuất hiện của “bạn” Lion, mình đã bàng hoàng và lo lắng biết bao nhiêu khi bác sĩ thông báo một loạt bệnh lý mà có nằm mơ mình cũng không nghĩ là nó sẽ đến với cuộc đời mình. Cái cảm giác mỗi ngày thức dậy với 2 dòng máu mũi lòng thòng chảy, trên da nổi những hạt đỏ đỏ như lựu Israel và lâu lâu ngất lịm đi, mở mắt ra đã thấy mình nằm thở oxy trong bệnh viện.

Từ dạo ấy, mình với cô bác sĩ như “nhân tình”, thăm nhau mỗi tuần. Ban đầu mình vẫn còn lạc quan chán vì trộm nghĩ: “Ai cũng bảo nhân tướng học mình tốt, sống dai mà. Chắc đây chỉ là một vài trục trặc nhỏ xíu xìu xiu thôi”. Rồi cho đến một lần, khi mình đang hồn nhiên nằm trên băng ca nghe tim thai, bác sĩ đã thủ thỉ bảo mình: “Mai con qua Bệnh viện Truyền máu - Huyết học làm xét nghiệm tầm soát ung thư máu đi nha. Không sao đâu, con còn quá trẻ. Theo đạo nào thì cứ về cầu nguyện. Muốn làm gì, đi đâu, ăn gì cứ thoải mái; không cần kiêng cữ gì đâu. Mọi thứ đến với mình là duyên số”.

Khoảnh khắc ấy, tim mình như chết đi vài nhịp. Phải tháng 11 năm nay mình mới tròn 23 tuổi. Và nhìn lại gần 23 năm qua, mình chưa làm được việc gì ra hồn. Giấc mơ được cùng gia đình đặt chân đến những địa điểm hùng vĩ của thế giới; đến một ngày được cùng Lion, đứa con đang thành hình, xách balo lên khám phá Amazon; được sống một cuộc đời bình dị, làm trò với chồng; được cùng nhau nấu những bữa ăn thật ngon lành rồi oẳn tù tì xem đứa nào phải rửa bát; được theo đuổi đam mê nghề nghiệp từ năm 18 tuổi,... Tất cả những thứ đó dường như dần trở nên xa vời và vô nghĩa. Suốt gần 1 tháng trời mình chỉ rúc mặt trong nhà, nghỉ việc tại công ty, tinh thần suy sụp, có muốn sống theo phong cách “khùng điên” thường ngày cũng không được vì chẳng thể cười nói nổi.

Thay đổi và trị liệu cảm xúc

Rồi tất cả dần dần thay đổi, cảm xúc tiêu cực của mình dần biến mất khi luôn có gia đình và bạn bè tích cực ở bên động viên. Mình bắt đầu thiết lập chế độ: “Nếu ngày mai mình chết đi…”. Mỗi sáng thức dậy, mình dành ra khoảng 60 phút để đọc vài chương sách khiến tinh thần lạc quan hơn. Rồi cùng chị và bạn cùng nhà nấu ăn sáng. Sau đó mình ngồi nghe Phật pháp, tô tranh, xem phim và thi thoảng ra ngoài ngắm nghía Sài Gòn.

Mình đổi hẳn gu ăn uống: tạm biệt trà sữa để bắt đầu tìm hiểu, thưởng thức specialty coffee, ngưng ăn thức ăn nhanh và hay kiếm vài nhà hàng chay, quán ăn bán đồ đặc sản vùng miền để thưởng thức. Mình thích mỗi tối đi dạo quanh các con đường ăn vặt Sài Gòn, ra hầm Thủ Thiêm, ra cà-phê bệt phố Phan Đình Phùng. Đặc biệt là mình học được cách mở lòng, chia sẻ nhiều hơn với gia đình; biết cách nói lời cảm ơn - xin lỗi mà không ngượng ngùng, im ỉm như trước nữa. Thời gian ấy, hầu như cuối tuần nào mình cũng sẽ đi đến một tỉnh khác nhau rồi chụp hình kỷ niệm cùng quả bụng bầu xinh xinh. Và mắc cười hơn nữa là mình sửa soạn viết di chúc cho bạn Lion dù không còn đồng bạc cắc nào trong người.

Cho đến khi có kết quả của Bệnh viện Truyền máu - Huyết học, mình mừng húm: “May quá, còn sống! Không phải bị ung thư”. Theo bác sĩ thì vẫn chưa chắc chắn điều gì nhưng ít ra, đến thời điểm hiện tại, mình đã ổn hơn rất nhiều. Những bệnh khác trong cơ thể cũng đã suy giảm đi và có nhiều dấu hiệu khả quan hơn.

Sống thiện lành, đời sẽ cho quả ngọt 

Sau bao thăng trầm, biến cố bệnh tật và những chuyện khác xảy đến, mình nhận ra: Mình là một người rất giàu! Mình có gia đình, có bạn bè, có tuổi trẻ, có trí tuệ, có tất cả mọi thứ, chỉ là chưa có tiền. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi với số vốn liếng kể trên thì mình có thể làm được tất cả mọi thứ.

Mình muốn gửi đến các bạn cùng hoàn cảnh, đang đọc bài viết này, có thể kinh nghiệm sống, trí óc của mình chưa bằng các bạn. Nhưng bằng cả tấm chân tình, hy vọng bạn ý thức được giá trị của bạn đối với cuộc đời này để gìn giữ sức khỏe, sống và chiến đấu hết mình cho đam mê của bản thân. Buồn thì khóc, vui thì cười, đau lòng thì hãy vượt qua, muốn bình an hãy tha thứ, muốn hạnh phúc hãy học cách chấp nhận, muốn có hãy học cách cho đi, không ai che ô cho giữa mùa giông bão thì hãy biết cách tự mang áo mưa... Nhưng tuyệt đối, đừng bao giờ bỏ cuộc!

Trong những ngày chiến đấu bệnh tật, mình luôn nhắc bản thân: Thanh Thanh ơi, tương lai sau này còn rất dài, đừng vì một ngày u ám mà bỏ cuộc. Sẽ có những đoạn đường phải vừa đi vừa khóc nhưng đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi! Và mình luôn nhớ rằng, có 4 thứ mà không ai có thể cướp đi của mình, đó là: kiến thức đã học được, ước mơ trong tâm hồn, nụ cười trên môi và tình yêu thương trong trái tim.

Mình tin rằng, khi sống thiện lành, nghĩ thiện lành, thì bản thân rồi cũng sẽ ngày bình an, đời bình an.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thông tin hàng ngày