Bước vào Hoa giáp, tôi mời đạo tràng chùa Tri Lễ tụng kinh. Em tôi bảo: “Sinh nhật mà tụng kinh!”. Tôi cười: “Dâng tổ tiên một biến kinh”. Trời mưa, đạo tràng xa đến chỗ tôi, ai cũng ướt. Tôi xúc động! Họ là những người nhặt chai bao (đồng nát), nghèo nhưng tâm tu học Phật pháp giàu. Vài gia đình được sự giúp đỡ của Nguyễn Hoàng Minh Loan (Trà My) 184 Tôn Thất Thiệp, Huế. Quỹ từ mẹ và các em của Trà My bên Mỹ gửi về cho người nghèo. Nhà Trà My làm quạt thư pháp. Trên lầu thờ Phật, hàng tháng ngày mùng Tám âm lịch đạo tràng Ba Mươi chùa Tây Lộc, Huế đến tu học. Dạo Tết, chị mua nếp, đậu xanh, đậu phụng san sẻ cho nhà nghèo. Tôi cũng có phần, khi xúc nếp cho tôi, chị đọc câu thơ cuối “Hãy biết ban cho” trong bài thơ “Bí ẩn của biển” của tôi: “Tôi tập rỗng lặng/Lòng cứ đầy lên bao điều ước/Chạm trống không và ngại trắng tay. Tôi cố làm thật đầy/Loanh quanh có có không không/Đời vẫn cạn, tay trắng, trắng hơn. Tôi hỏi lòng biển/Sao biển không bao giờ cạn/Biển trả lời: Hãy biết ban cho”.
Trong Tết, anh Thọ chồng Trà My cho tôi chiếc xe đạp. Ra Giêng, con trai chị bị mất xe đạp. Vợ tôi bảo tôi đem chiếc xe đạp cho con chị. Chiếc xe này nhiều lần muốn đi. Hôm con gái tôi đi học, quên ở trường, ông Kiên cai trường tiểu học Thủy Xuân cất qua đêm. Ông thường giữ hộ áo ấm, mũ học sinh quên. Rồi, thằng con tôi (tâm thần phân liệt thể nhẹ) đạp xe đi xem pháo hoa đêm Ba mươi Tết, nó gửi xe, trở ra tìm chỗ gửi xe không ra, đành đi bộ về nhà lúc 3 giờ. Mùng Mười đồn Công an Phú Thuận trả xe đạp cho tôi, sau khi tôi viết giấy nhận xe và trả lời vài câu nghiệp vụ. Vừa rồi, con tôi bị mất xe đạp. Vợ tôi điện tôi hay khi tôi đang tu trên cốc riêng: “Phúc bị mất xe đạp...”. Tôi trả lời: “Mừng cho họ có thêm vài lon gạo. Họ nghèo mới ăn cắp”. Trước đây, nhà tôi bị mất xe đạp, tôi hùng hùng hổ hổ đi tìm. Nay thế lại hay. Vợ tôi, một giáo viên tốt bụng, thấy học trò trời rét ăn mặc phong phanh, kiếm áo ấm cũ cho. Tháng trước, trò Hoài Bắc, bố nằm viện, mẹ Hoài Bắc gửi nhờ cô giáo, vợ tôi chở về nhà ăn trưa, nấu nước tắm, chải tóc, chiều chở em đi học, hơn 1 tuần. Mẹ Hoài Bắc xin gửi tiền ăn. Vợ tôi không nhận…
Ông Trương từ Mỹ về gửi Trà My 400 USD, tiền của thầy Nguyên Kim ở chùa Cổ Lâm, Seattle, WA (USA), gửi về làm từ thiện. Trà My cùng anh Thọ, chị Huệ, chị Hòa và tôi đi cúng dường. Đến chùa Tây Lộc mời những người nghèo đến nhận tiền. Bà con mỗi người mỗi cảnh, anh Nguyễn Thọ ở 142 Lương Ngọc Quyến, Huế, có con 4 tuổi, chờ mổ tim ở Bệnh viện Trung ương Huế, chị Trà My phân anh 400.000 đồng. Anh Thọ nói: “45 triệu để mổ tim, em đã xin đủ, giờ mong các bác sĩ giúp thêm ít thuốc thang thôi”. Nguyễn Bảo Lộc ở phường Trường An, tâm thần, được 20 USD. Ông Nguyễn Đình Phụng đạp xe thồ ngang qua, vào xin, được tặng 100.000 đồng. Tôi hỏi ông Đặng Ngọc Chữ ở La Chữ, huyện Hương Trà: “Sao chú biết đây phát tiền mà đến?”, “Cô Trà My gọi điện thoại. Thỉnh thoảng cô gọi đến nhận tiền, khi nhận gạo”.
Chúng tôi lên chùa Đức Sơn - Trung tâm Nuôi dạy trẻ mồ côi, cách Huế 7km, phường Thủy Bằng, thị xã Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên Huế, thường xuyên nuôi dưỡng trên dưới 200 em nghèo, mồ côi, tuổi từ sơ sinh đến trưởng thành. Xưa, chùa Đức Sơn (1964) là một niệm Phật đường, các Ni cô khai phá, tu bổ, xây dựng. Niệm Phật đường thành chùa Đức Sơn và một cô nhi viện nuôi dạy trẻ mồ côi. Mấy chục năm qua Sư cô Minh Tú vẫn duy trì quà tặng cho các em mồ côi, nhà nghèo và khuyết tật trong vùng. Cụ thể, niên khóa 2011-2012, tặng Trường Tiểu học Thủy Xuân, 30 bộ áo quần mới giúp học sinh nghèo... Chúng tôi được gặp Sư cô Minh Tú, cúng dường Trung tâm 200 USD. Nhóm từ thiện tiếp tục lên chùa Trầm Hương...
Tôi tự tu thiền từ năm 1972, không minh sư, bị mắc thiền bệnh nói nhiều, thờ ơ với cuộc đời. Trà My khuyên tôi đi chùa, học pháp, theo đạo tràng đi tụng kinh… Mẹ của chị gửi cho tôi tháng 200.000 đồng cùng 2 lít dầu hỏa khuyến tôi tu học và giữ đèn đỏ suốt 24/24 giờ trên bàn thờ Phật. Chị kể lời của Sư cô Hiền Diệu: “Cô tụng kinh nhiều khi cô không hiểu hết nghĩa của kinh. Tuy nhiên cô thấy như dùng chiếc rá múc nước, mỗi lần múc nước chiếc rá không giữ được nước nhưng sạch hơn”. Anh bạn tôi, một nhà thơ thiền, bảo tôi: “Sống sạch, viết sạch”. Tôi từng nhặt của anh một cái bóp đựng hơn 3 cây vàng và tám triệu đồng tiền mặt, trả lại anh, thành bạn anh từ đó. Giờ nghe lời dạy của Sư cô, tôi tập tụng kinh, tự dùng rá múc nước rửa tội mình và tập sống sạch, viết sạch.
Chúng tôi đi làm từ thiện, đem ít nhiều niềm vui đến với người, người vui mình cũng vui. Tôi nghĩ, cho đi để rỗng lặng, khi rỗng lặng mới đựng được đầy an vui...