GN - Trong cuộc sống có những thứ cần giữ thì nên giữ, còn những thứ cần phải buông bỏ thì nên buông bỏ. Nhưng điều lạ là con người ta cứ chấp nê, cứ khư khư ôm lấy những cái vốn không đáng vào mình, để rồi sinh ra trăm thứ phiền não, khổ sở.
Đó không khác gì những sợi dây trói buộc khiến ta không thể đi đến bến bờ giải thoát. Mà không giải thoát thì mê lầm cứ mãi kéo dài. Đó cũng là chuyện tất yếu.
Trong cuộc sống có những thứ cần giữ thì nên giữ, còn những thứ cần phải buông - Ảnh minh họa
Cuộc sống là một chuỗi quy luật, có sinh ắt phải có tử. Người muốn sống nhưng không buông được nỗi sợ chết trong tâm, thì cuộc sống ấy chẳng có gì ý nghĩa cả. Chết không phải là hết, mà là sự bắt đầu cho cái sống khác “Vòng đi vòng lại luân hồi/ Vẫn là mình đó mình thời đã quên”. Một cánh cửa này khép lại tất sẽ có cánh cửa khác mở ra. Đó là con người ta biết buông bỏ. Buông bỏ để tìm ra cái tốt đẹp hơn, buông bỏ để tìm ra con đường mới mà ta chưa thấy. Cũng như một bàn tay vỗ vào không khí thì không ra tiếng kêu, mà hai bàn tay vỗ vào nhau thì tất sẽ có tiếng kêu vang. Tuyệt lộ chưa hẳn sẽ là tuyệt lộ, mà trong tuyệt lộ bao giờ cũng tiềm ẩn sinh lộ.
Có một câu chuyện Phật thế này: “Một người đàn ông bị hổ dữ rượt đuổi. Anh chạy không dám ngoái đầu nhìn lại. Cuối cùng khi đến bờ vực thẳm anh không thể chạy được nữa, trong khi đó con hổ vẫn còn đuổi theo ở phía sau. Anh nhìn xuống, từ trong vách đá dựng đứng kia có một cành cây nhỏ chĩa ra. Nghĩ rằng cành cây có thể là cứu tinh giúp anh thoát khỏi nanh vuốt hổ dữ, anh bắt đầu trèo xuống và bám vào đó. Nhưng thật không may, một con chuột từ đâu chui ra và bắt đầu gặm cành cây này. Chẳng mấy chốc cành cây sẽ không chịu đựng nổi sức nặng của cơ thể anh. Thế là chết chắc! Anh vừa nghĩ vừa nhìn xuống phía dưới. Quá sợ hãi, anh ngẩng lên và cầu nguyện: “Xin Đức Phật từ bi hãy cứu con… Con sẽ làm bất kể điều gì nếu như Ngài yêu cầu”. Bỗng Đức Phật liền thị hiện và nói:
- Con sẽ làm bất cứ điều gì Ta yêu cầu chứ?
Anh chàng liền đáp lại:
- Thưa vâng, con sẽ làm mọi thứ… chỉ mong Ngài hãy cứu con.
- Được! Chỉ còn cách duy nhất này thôi, nhưng đòi hỏi con phải có niềm tin và lòng can đảm. Vậy con có tin Ta không? Có dám làm như lời Ta chỉ dạy không?
- Con cầu xin Ngài, hãy giúp con tai qua nạn khỏi. Hãy cho con biết giờ con cần phải làm gì?
- Đó là… Con hãy buông tay ra!
Một giây… Hai giây… Một phút trôi qua… Lại thêm một phút nữa… Cuối cùng anh ta cũng nhắm mắt và buông tay… Không biết anh đã nằm bất tỉnh bao lâu, chỉ biết rằng khi tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trên chiếc xe chở đầy cỏ khô. Người ta nói rằng anh thật may mắn khi rơi đúng vào lúc đoàn xe này đi ngang qua đó. Nhưng còn một bí mật nữa mà có lẽ anh không biết là, nếu buông tay sớm thêm hai phút nữa, anh sẽ hạ cánh an toàn xuống đoàn xe chở đầy bông; còn nếu chậm thêm chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ rơi xuống mặt đường toàn đá chỏm”.
Trong cuộc sống có nhiều lúc gặp hoàn cảnh không khác gì cành cây chìa ra từ vách đá. Nhìn thấy cứ ngỡ là điểm tựa của hy vọng, nhưng kỳ thực nó chẳng có gì bền chắc cả. Vậy tội gì ta không dám buông tay! Cứ mãi chấp vào những cái không nên giữ, thì không bao giờ ta thấy được những cái tốt đẹp phía trước.
Đức Phật dạy phải biết bỏ chấp trước, sống theo quy luật tự nhiên. Đừng bao giờ cố níu kéo những thứ đã không thuộc về mình. Có như vậy lòng ta mới thanh thản. Có như vậy cái tâm ta mới không vọng động. Mà tâm không động thì mới phát sinh trí huệ, mới giải thoát ra khỏi những chướng ngại, khổ đau. Và đó cũng là con đường để ta đi tìm cái hạnh phúc đích thực, nó giúp ta vượt thoát bản ngã, không còn cái tâm phân biệt nữa.
“ Ngủ yên đi, ngủ yên đi
Cũng như giấc ngủ mọi khi bình thường
Nơi đây cuối một chặng đường
Mai sau khởi thủy một chương mới đời”.
(Ru mình - Hoàng Như Mai)