Tháng ba. Hoài nghi về những giá trị thân quen. Càng ngày càng thấy rõ được sự bất thường của thành phố này. Những bông hoa trái mùa vẫn nở. Giơ bàn tay kéo về chút hương cũ của những đêm ngủ muộn. Sợ mọi thứ sẽ tàn phai. Sợ những kẻ lạc loài. Và bắt đầu bằng một ngày chưa có trong sự thật...
Miên man tháng 3
Tháng ba trong nỗi nhớ thầm. Thèm nghe lại tiếng gió lùa qua tán lá bên hồ Gươm. Thèm những tối lang thang trên những con phố nhỏ. Thèm một tách trà nóng bên góc đường. Thèm thấy một ánh mắt thân quen giữa đám đông.
Hà Nội và những ngày xưa cũ. Hà Nội và những tối mưa bay. Hà Nội và những nụ cười xen lẫn những giọt nước mắt...
Hà Nội và những trận rét không rõ nguyên nhân.
Tháng ba. Càng ngày càng không hiểu nổi mình. Những giấc mơ lặp đi lặp lại buộc phải trả giá bằng nụ cười, bằng những phiền muộn, bằng những ám ảnh được tạo ra từ nỗi lo âu. Tháng ba là những việc làm nửa vời, những câu nói bỏ dở, những dấu câu sai chỗ, những ngập ngừng vừa lạ vừa quen...
Tháng ba hoa gạo. Ngoài sân, những bông mộc miên đỏ như khóe mắt lũ ve sầu trước khi cất tiếng vào mùa hạ. Mùa xuân đã hết, bất chấp những ngày tháng còn vương trên những tờ lịch chả buồn xé. Trải qua mùa xuân bằng một giấc ngủ, bằng một buổi trưa ngó lên trời chỉ thấy hoàng điệp năm cũ...
Ngồi đúng ở chỗ đã từng ngồi cách đây chưa xa để nhắn tin hỏi một người: "Linh nhiên khúc là gì?". Mãi mãi không có câu trả lời. Cũng không dám chờ mong một câu trả lời khả dĩ. Có nhiều thứ hằng ngày vẫn tự lặp lại mình trong sự mất mát.
Tháng ba, những con đê rạn mùa ký ức...