Con bé nhỏ nằm trong lòng mẹ nghe câu hát ru mượt mà thì mẹ lo lắng sao con bú ít, sợ con đói. Nằm trong lòng mẹ, con đưa tay sờ cằm và mũi mẹ; hôn tay con, mẹ bảo: tay thơm của mẹ. Mẹ đã hôn mười tám bàn tay bé xíu như thế. Mẹ đưa chân con (nho nhỏ như những hạt bắp) hôn thật nhẹ. Con vừa bú vừa cười mà không chịu ngủ. Chín đứa con mẹ đều yêu thương như thế nhưng tình mẹ vẫn nồng ấm. Khi con ốm, mẹ suốt đêm không ngủ, gục đầu vào vai ba, mẹ khóc. Con vướng bao nhiêu bệnh tật thì nước mắt mẹ chảy bấy nhiêu. Ơn mẹ làm sao con đền?
Dáng mẹ tất bật từ sáng đến tối để con thong thả đến trường. Con ê a con chữ trên trường thì mẹ nguệch ngoạc hàng chữ ghi sổ mua bán. Bàn tay chai sần mẹ làm lụng từ sáng đến tối để tay con thon dài đẹp đẽ. Chân mẹ đi dép nhựa để gót son của con được bọc trong giày. Mẹ ngồi nhìn đàn con lớn lên, đứa cao, đứa thấp, đứa mập, đứa gầy... Da con tươi mỏng bao nhiêu da mẹ sạm nắng bấy nhiêu. Chân con cao bao nhiêu thì lưng mẹ gù bấy nhiêu. Tóc con xanh mượt thì tóc mẹ bạc trắng. Con nói với mẹ con nhớ ơn nhiều lắm. Mẹ cười: Mẹ giống triệu triệu người mẹ khác thôi. Ba mới là người bao bọc che chở đời mẹ con chúng ta.
Áo con càng trắng bóng đẹp đẽ bao nhiêu thì áo mẹ bạc màu bấy nhiêu. Con thướt tha với dáng thiếu nữ đẹp nhất xóm thì mẹ vẫn eo sèo bán bưng ở chợ. Ngày đi làm, lãnh lương tháng đầu tiên con mua bột về làm bánh xèo đãi cả nhà. Mẹ cắn miếng bánh mà long lanh nước mắt. Mẹ khẽ nói: Con phí tiền quá, để dành tiền mua cái áo đi làm có phải hơn không? Con cười: “Áo lúc nào mua chẳng được hả mẹ?”. Mẹ khoe với mọi người rằng: “Cháu nó lớn nhiều rồi đấy”. Bạn mẹ trêu: “Sắp cho bác uống rượu rồi, nhớ đừng quên bác nhé”. Con giấu mặt sau lưng mẹ mà biết mẹ đang cười…
Mẹ đứng bên con trai, con gái mẹ, con mẹ người là nhà giáo, kỹ sư, bác sĩ… Tất cả đều lớn lên từ đôi bàn tay mẹ!
Ngày gả đứa con gái đầu tiên, mẹ nhắn nhủ đàng trai rằng: “Con gái tôi còn nhỏ dại chưa hiểu sự đời nên trong cuộc sống có sơ suất xin gia đình chỉ bảo, xem như con gái trong gia đình…”. Lo lắng nhìn con bước theo chồng, mẹ rơm rớm nước mắt. Sau ngày tân hôn con gái về nhà mẹ lại rủ rỉ dạy con cách làm vợ. Trình độ đại học sao mà khờ thế, mẹ than. Chỉ vài câu thôi mà cả đời con hạnh phúc.
Khi có đứa cháu đầu tiên mẹ vui lắm, mẹ bồng, mẹ bế, mẹ nựng, nhiều năm rồi mẹ mới bế cháu nhỏ. Thế rồi một cháu, hai cháu, ba cháu… Mẹ nuôi cả! Cả bà ngoại, cả chồng, và bây giờ là cháu… khó khăn gì cũng vượt qua. Mẹ không than, hạt gạo ngon mẹ nuôi cả nhà. “Con thương mẹ quá”, con thỏ thẻ với mẹ! “Bình thường như bao người mẹ khác thôi con…”, mẹ nắm tay con và nhỏ nhẹ nói thế.
Hôm qua con đi chùa cùng mẹ. Mẹ lạy Phật và đứng lên không được. Mọi người lạy ba lạy mà mẹ chỉ lạy được một thôi. Con chỉ kêu nhỏ: Mẹ! Con ghé vào tai mẹ: “Con lạy giùm mẹ”. Mẹ có chín con và bao cháu nhưng con mẹ biết làm sao níu lại thời gian… Mẹ ơi, con sợ… Con sợ hạnh phúc này tan. Con sợ hoa hồng con đang cài trên ngực sẽ phai sắc đỏ…