Về nghe tháng Ba không còn rét nàng Bân đâu em - Ảnh minh họa
Một mình hú đêm trong câu ạ ời, nghe bạn gọi lời nhắc câu buồn hời. Ngồi đờn tình tang ghi-ta vỡ thùng, ngồi mà ghì nhau bóng ơi bóng về... thằng bạn đầu non không chân như mình muốn gào qua song; thằng bạn bên sông tay đâu còn nữa mà nâng ly này sủi bọt thâu đêm... chỉ còn tao thôi tụi mầy đi đâu?! Chỉ còn tao thôi bọn mầy đi đâu?! Nghe ca dao đi hát lời thương, cỏ xanh dưới chân còn chờ ta qua...
Nửa đời ta qua chưa ra cái gì, nửa đời ta đi chưa nên chuyện gì, nửa đời đã qua nửa đời đầy vơi cho bao chuyện tình hư dối... nửa đời rong chơi như ngây như dại mà đã chơi gì ngoài cái đìa hôi... hỏi lòng tôi ơi! Đã đi hay về, đã về hay đi mà chân còn chần chừ bước. Mạnh nào chân trẻ, mạnh nào tay ơi, mạnh nào lòng ơi! Hát cùng gió trời, quét sạch bụi lòng dọn ngày tinh khôi cho bình minh ánh sáng chảy tràn mắt đầy biển khơi, dạt dào mẹ ru à ơi... biển và em bên ta ngân nga...
Về nghe tháng Ba không còn rét nàng Bân đâu em. Về nghe tháng Ba nắng rực sân phơi thóc vàng ai hát câu đầy câu vơi, nỗi chờ niềm mong cho ngày lên tiếng niềm tin giục kìa!
Về nghe tháng Ba.
Thôi đừng trẩy hội, cô Tấm đâu rồi và Bụt đâu rồi cho xanh câu ước còn vẹn nguyên dáng về của những mùa thênh thang lừng lững trôi ngang tôi, ngang anh…
Phương Trần