GN -Rau muống, bao nhiêu? - Vẫn ngồi trên xe máy tay ga, cô gái dùng chân trái đeo giày đỏ cao gót gạt chân chống phụ, buông giọng the thé làm bà bán rau giật nảy mình.
- Vâng. Ba nghìn một mớ. Còn ba mớ, cháu lấy nốt nhá? - Bà lật bật giở túi ni-lông để nhét rau vào - Thôi, cô bớt cho, còn tám nhá.
- Ế mà đắt thế. Hai nghìn, lấy hai mớ - Cô gái càu nhàu kẻ cả.
- Vậy cô chỉ lấy bảy nghìn - Bà nhìn cô gái với giọng gần như cầu khẩn - Còn có ba mớ lấy nốt cho cô, cô rét quá.
- Lắm mồm. Hai mớ là hai mớ, bốn nghìn.
Vừa nói, cô gái vừa thả hai tờ hai nghìn xuống rổ rau, cúi vơ hai mớ rau thả vào túi nhựa gài phía hông xe. Bà nài nỉ:
- Còn một mớ cháu lấy nốt, cô xin thêm một nghìn thôi.
Cô gái gắt gỏng:
- Bà già nhiều chuyện, bán luôn đi cho rồi. Có mớ rau nát mà cố ngồi để nhăn răng à!
Nói rồi, cô ta mở ví lấy tiếp một nghìn buông xuống. Tờ tiền bay ra ngoài rổ.
Bà run run vì rét, lần cạp quần cất mấy tờ tiền lẻ. Nhìn theo cô gái thấy chân chống vẫn chưa gạt lên, chĩa xiên xiên xuống gần sát mặt đường, bà toan đứng dậy để gọi với theo, nhưng rồi bà lại lần chần. Bà bực vì thái độ cô ta. Thây kệ, hơi sức đâu mà làm phúc cho cái của ấy. Có lẽ nó chỉ nhỉnh hơn cháu gái của bà vài tuổi mà lời lẽ cộc cằn, thô lỗ hết sức. Dáng điệu, ăn mặc đến chiếc xe đi rõ là sang mà kì kèo từng đồng, từng cắc. Sao lại có người keo kiệt, chanh chua đến thế!?
Vác chiếc đòn quang trên vai, bà lần hồi qua đoạn đường gồ ghề ổ gà và trơn nhớp nhúa. Một đám đông đang xúm xít ven đường. Những tiếng xì xào rộ lên:
- Chắc mũ bảo hiểm đểu, đập đầu xuống máu mới ra nhiều thế, liệu đến viện có kịp không?
- Tiếc nhỉ! Con Lead mới cóng cựa. Chắc chưa quen tay ga.
- Chán cho đoạn đường, bao giờ mới xong cho dân được nhờ…
Nhìn qua khe trống, bà thấy mấy anh công an đang đo đo đạc đạc. Chiếc xe nằm chềnh ềnh, vệt máu còn tươi, chảy dính vào mớ rau muống xanh và lòng đỏ của trứng. Một chiếc giày đỏ nằm chỏng chơ.
Bà rùng mình vì một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tai ù đặc, đầu cơ man cánh sao bay loạn xạ. Đòn gánh rơi xuống đường…
Sau khi được sơ cứu ở bệnh viện, bà được con cháu đón về nhà. Đến nửa tháng sau, đầu óc bà vẫn ong ong, miệng đắng ngắt. Con cháu lo thắc thỏm vì bà luôn thở dài, đêm ngủ thường ú ớ như gọi ai đó.
Ba giờ đêm hôm rằm, bà gọi đứa cháu:
Dậy, dậy mau đưa bà lên chùa. Sáng bảnh mắt rồi, chết cha tôi không!?