GN - Sấm chớp vang rền, bão tố đang cuồn cuộn phóng những mũi tên gió vây bủa tôi trên non ngàn của trùng trùng khổ lụy. Tôi đứng chơi vơi trên đỉnh núi, hai bên là vực thẳm, sơn cùng thủy tận, sinh mệnh mong manh treo trên đầu sợi chỉ, biết bám víu vào ai đây?
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, hùng tráng như tảng thiên thạch đã thu hút thanh khí của đất trời tự khai thiên lập địa, tôi thét lớn thách đố cuồng phong. Những giọt mưa hoang dã tới tấp quất vào mặt, tôi cúi rạp mình cam chịu. Trời ơi, tôi như con ốc sên sắp bị trùng duơng nuốt chửng. Ta bị hãm vào tuyệt địa rồi còn đâu. Bỗng từ thăm thẳm xa, đồng vọng, mơ hồ một tiếng hát...
Tất cả pháp hữu vi
Như mộng huyễn bọt bóng
Như ánh chớp suơng mai…
Tiếng hát thức tỉnh tâm thức u mê, tôi chợt nhớ vẫn còn thanh kiếm bên mình. Trong phút thập tử nhất sinh này, phải vất bỏ tự ngã để rảnh tay chống trả. Rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, gom hết sức tàn, tôi chém thẳng một đường đồng quy ư tận rồi ngã gục. Khi tỉnh lại, tôi nằm yên nghe gió bão dần dần lắng dịu, trời hé mở một khoảng xanh. Không kẻ thất bại cũng không người chiến thắng, đây là thực tại hay ảo mộng cuồng điên?
Tôi cố nở nụ cười, cũng may còn chút phước đức từ vô thủy kiếp. Mình đầy thương tích, tôi lảo đảo xuống núi, tùy duyên đối cảnh, lòng nhẹ như mây.
Thiếu Lan