Với tâm nguyện đó, nhà văn Nguyên Hương đã kể lại những câu chuyện cổ Phật giáo bằng một giọng văn mới mẻ, gọn gàng, dễ hiểu. Nhân Ngày Quốc tế Thiếu nhi, Giác Ngộ Online xin giới thiệu chùm truyện này đến quý độc giả, nhất là những độc giả nhỏ tuổi…
Ngày xưa ở Ấn Độ có một quả núi tên là Trú Ám, trên núi, có những gốc cổ thụ vươn cao tưởng như có thể chạm tới trời, nhiều hoa thơm cỏ lạ, bóng người lại thưa thớt, thật là một khung cảnh lý tưởng cho việc tu hành.
Có nhiều vị tu đạo lên núi Trú Ám tịch tĩnh này để tu luyện nên chẳng bao lâu núi trở thành một đạo tràng thánh thiện và thanh khiết, người người ngưỡng mộ tìm tới, nhất là người từ xa xôi đến cúng dường cầu phước.
Một hôm có một vị trưởng giả chuẩn bị thật nhiều cao lương mỹ vị để cúng dường chư Tăng. Trưởng lão thuê một cô gái nghèo cõng đồ lên núi.
Nhìn thấy thức ăn ngon lành vị trưởng giả bày ra, cô gái cõng thuê nghĩ ngợi: “Ta suốt ngày nay chỉ kiếm được hai đồng, chỉ đủ mua bánh ăn. Nếu ta nhịn ăn hôm nay thì cũng không đến nỗi phải chết đói. Nhất định ta dùng hai đồng này để cúng dường quý thầy”.
Nghĩ xong, với tâm cực kỳ cung kính, cô hai tay nâng hai đồng tiền dâng lên quý thầy. Theo tục lệ của núi ấy, khi có người đến cúng dường thì vị thầy tri khách sẽ ra chúc phúc cho thí chủ. Nhưng hôm ấy, chính đại lão Hòa thượng trụ trì đã thân hành ra chúc phúc cho cô gái nghèo.
- Con bố thí là vì muốn tu phúc, nên nay ta chúc con vĩnh viễn không còn nghèo khổ bần cùng nữa.
Cô gái nghèo nghe Hòa thượng trụ trì chúc phúc như vậy, lòng cảm thấy rất vui mừng và an ổn, chưa kể cô còn được đại chúng cho ăn một bữa cơm no.
Ăn no rồi, cô rời khỏi núi không lâu thì ngồi xuống một gốc cây lớn nghỉ ngơi. Lúc ấy, mặt trời từ từ hướng về phía Tây mà bóng mát của cây ấy không hề chuyển động, và bên trên còn có đám mây ngũ sắc che phủ cho cô nữa, thật là một hiện tượng vô cùng lạ lùng!
Cũng chính ngay lúc ấy, vị vua trẻ của nước ấy đang xa giá đi dạo, ngang qua gốc cây có cô gái nghèo đang ngủ. Vua nhìn thấy đám mây ngũ sắc che chở cho cô như tiên nữ cõi trời.
Đây là người đẹp mà ta mộng thấy đêm qua - Vị vua trẻ nói.
Và vua truyền mời nàng về cung để cưới nàng làm vợ.
*
Được làm hoàng hậu cuộc sống vô cùng sung sướng, trong tâm tư nàng không ngớt suy nghĩ:
- Nếu hôm nay ta được may mắn như thế này là nhờ lúc trước có cúng dường hai đồng bạc. Quý sư phụ trên núi là đại ân nhân của ta.
Nghĩ thế, nàng bèn thưa với vua rằng:
- Thưa đại vương! Thiếp muốn đem vài thứ lên núi cúng dường quý thầy, chẳng hay ý đại vương thế nào?
- Tốt lắm, nàng muốn gì thì cứ làm, tùy ý.
Hoàng hậu bèn cho chuẩn bị thật nhiều trân bảo và cao lương mỹ vị, phải dùng tới mấy chiếc xe chở mới đủ.
Cúng dường xong, đến giờ chúc phúc, thì vị đại lão Hòa thượng trụ trì ngày nào, hôm nay không hề xuất hiện, lại cử vị thầy tri khách thay ngài ra chúc phúc. Hoàng hậu thấy thế không khỏi lấy làm lạ:
- Xưa kia tôi chỉ cúng dường có hai đồng tiền mà Hòa thượng trụ trì đích thân ra chúc phúc cho tôi. Hôm nay tôi đem bao nhiêu là thức ăn và trân bảo đến cúng dường, tại sao Hòa thượng lại không ra chúc phúc?
Tất cả mọi người ai cũng thắc mắc điều ấy. Hòa thượng trụ trì biết được mối nghi vấn của đại chúng nên mới triệu tập mọi người lại mà dạy rằng:
- Xưa kia, cô ấy chỉ cúng có hai đồng tiền, vật cúng tuy ít ỏi nhưng cô cúng dường với cả một tâm kính cẩn chân thành. Đó là điều cao quý cùng tột. Nay cô đến với hàng mấy chiếc xe chở đầy cao lương mỹ vị và bảo vật quý giá, nhưng cô lại cúng dường với tâm ngã mạn, tự kiêu của một bà hoàng. Phật pháp không trọng vật chất mà chỉ trọng sự phát tâm, vì thế lần này ta không đích thân ra chúc phúc cho cô. Quý vị hãy hiểu cho rõ việc cúng dường trong Phật pháp.
Hoàng hậu và mọi người bấy giờ mới hiểu rõ ràng thế nào là ý nghĩa chân chính của sự cúng dường hay bố thí.