GN - Cô bé cười bẽn lẽn khi chuyện trò với tôi: “Em cũng chẳng có gì đâu, cứ cố gắng từng ngày một, cứ từng chút một thế là được thôi!” nhưng chỉ cần nhìn cô bé, chiều cao chưa tới 80cm, với cái tên bình dị Lê Thị Vi (xã Bình Phục, Thăng Bình, Quảng Nam) đã phải vượt qua biết bao khó khăn để đến trường.
Tuổi thơ dữ dội
Em Lê Thị Vi - Ảnh: B.H.C |
ò chuyện và muốn viết một bài về cô, cô chỉ cười bẽn lẽn e lệ. Rồi trong căn phòng trọ sinh viên đầy thiếu thốn của mình, Vi bắt đầu kể về tuổi thơ nhọc nhằn để đến trường với một cô bé tật nguyền…
Vi kể, ngày mới sinh ra, cơ thể em đã nhỏ hơn so với những đứa trẻ bình thường. Em nghe mẹ kể lại, khi sinh em nặng chưa đến 1,7 kg, sức khỏe rất yếu. Sau trận ốm thập tử nhất sinh hồi năm 1 tuổi đã tưởng chừng như không qua khỏi. Nhưng rồi may mắn sao ông trời vẫn còn thương, cô đã tai qua nạn khỏi. Nhưng vì bị dị tật bẩm sinh nên cô không thể lớn hơn được, cứ “bé như cái kẹo” vậy thôi. Và cũng chính vì thế, cha mẹ cô đã rất đau buồn, thương con mà không biết làm cách nào vì gia cảnh quá nghèo.
Lớn lên thêm một chút, đến tuổi đi học, cô chẳng dám bước chân ra khỏi cửa vì suốt ngày bị chúng bạn chê cười là đồ “thiếu thước tấc”. Mặc dù lúc ấy còn nhỏ xíu, nhưng cô cũng đã ý thức được sự thiệt thòi và thiếu thốn của bản thân, của gia đình, và những cái nhìn thiếu thiện cảm, sự chế giễu của bạn bè, của những người lạ. Vi kể: “Những lúc đi ra đường, bạn bè cứ trêu chọc em làm em buồn lắm! Nhưng biết làm sao được vì ông trời cho mình thế nào mình nhận như thế thôi! Chỉ buồn cho ba mẹ em cứ khóc mỗi lần em bị chế giễu như thế!”. Hồi ấy, nếu không có quyết tâm, có lẽ Vi đã chẳng bao giờ đến trường được.
Cứ thế, vượt qua bao nhiêu gian khó, vượt qua bao nhiêu tủi hờn, để rồi suốt thời kỳ đi học từ cấp 1 cho đến hết lớp 12, lúc nào Vi cũng có học lực khá giỏi. Vi luôn có ý thức học tập rất cao. Bây giờ, Vi đang là sinh viên năm cuối ngành Công nghệ thông tin của Trường Ðại học Quảng Nam và liên tục nhận được học bổng vì thành tích học tập tốt và nghị lực vượt khó vươn lên.
Và ước mơ bình dị của cô bé tật nguyền…
Trong trường, trong lớp Vi lúc nào cũng là một học sinh ngoan và gương mẫu, không chỉ trong chuyện học tập mà cả trong giao tiếp với bạn bè, thầy cô và với mọi người cũng vậy. Chính vì thế mọi người ai cũng thương cô bé tí hon này. Bạn Trần Thị Dung, bạn của Vi cho biết: “Vi không muốn nhờ vả người khác, mọi việc đều tự Vi làm lấy hết chỉ trừ những việc quá khó. Vi lúc nào cũng là một người hòa đồng, vui vẻ với mọi người. Ngoài giờ học trên lớp, Vi cũng thường học thêm Anh văn để sau này có thể sử dụng tốt ngoại ngữ. Vi là một cô gái rất ngoan và đầy nghị lực trong cuộc sống”.
Vi luôn qua nỗi mặc cảm để học tập - Ảnh: B.H.C
Vi hay bị đau ốm mỗi khi thức khuya học bài hay những lúc trái gió trở trời. Ðặc biệt cuối năm vừa qua, Vi bị tai nạn phải nằm điều trị dài ngày tại Bệnh viện Ðà Nẵng, nên phải nghỉ học mất một năm, Vi tiếc lắm! Sau khi rời khỏi bệnh viện, Vi lại tiếp tục đi học và cũng được nhà trường và địa phương quan tâm, tạo mọi điều kiện thuận lợi để hoàn thành chương trình học của mình. Hỏi em có mơ ước gì cho tương lai, Vi thẹn thùng trả lời: “Chỉ mong có điều kiện để được học lên cao hơn. Sau đó có điều kiện sẽ mở trung tâm dạy tin học miễn phí cho những người khuyết tật như mình. Cố gắng vận động để có được nhiều tổ chức phi chính phủ giúp đỡ để thành lập trung tâm…”.
Vi cũng như nhiều người có số phận không may mắn khác, nhưng ở cô bé này là một nghị lực phi thường để vươn lên, là một tấm gương hiếu học đã cố gắng vượt qua biết bao khó khăn để được đến trường, là một cô gái bình dị khiêm nhường và những ước mơ đầy tinh thần nhân ái. Chúc cho cô bé tí hon sớm thực hiện được những điều mình ấp ủ.