Đừng để một mai mẹ mất...

GNO - Có rất nhiều câu ca nói về công ơn cha mẹ nhưng có lẽ đây là câu mà người Việt nào cũng thuộc, cũng biết:

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

tinh me.jpg


Mẹ dành tất cả cho con - Ảnh minh họa

Công sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ cao tựa bằng non, tác giả dân gian đã không phải khó nhọc để diễn tả công đức đó vì chỉ cần dùng hai hình ảnh ví von “như núi Thái Sơn” “như nước trong nguồn” thì công cha, nghĩa mẹ đã được tạc khắc trong lòng những đứa con.

Làm sao có thể đem tình thương của bố mẹ để đo đếm, để hơn thua? Ừ, với ai đó, có thể bố là tất cả nhưng với quan niệm dân gian thì rõ ràng, với một đứa con, mẹ mới là tất cả, hay - ít ra - cũng gần như tất cả!

                          Mồ côi cha ăn cơm với cá

                          Mồ côi mẹ lót lá mà nằm

Câu ca dao không nhằm phân biệt, so sánh tình thương cha - con, mẹ - con mà cái đích hướng đến là tình mẹ, lòng mẹ. Nếu lỡ may cha mất, mẹ vẫn “mút xương, mút dòi” để dành phần canh cá cho con. Câu ca đọc lên, nghe mủi lòng muốn khóc, thương mẹ giàu đức hy sinh:

                                Nuôi con chẳng quản chi thân

                             Chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn

Vu lan là mùa nhớ mẹ… Đứa con nào cũng có mẹ. Và duy nhất một mẹ. Quê hương mỗi người chỉ một/ như là chỉ một mẹ thôi (Quê hương - Đỗ Trung Quân). Cho dù mẹ còn hay không còn tại thế thì đứa con nào cũng có mẹ.

Mùa Vu lan lên chùa, hoa hồng đỏ trỗi màu thắm tươi trên ngực áo đứa con còn mẹ, hoa hồng trắng tinh khôi yêu thương giành cho những ai mất mẹ. Dù  hoa hồng đỏ cho bạn, hoa hồng trắng cho tôi… thì vẫn là con đang về với mẹ. Đỏ hay trắng cũng vẫn là hoa hồng - biểu tượng bất diệt của tình yêu. Tình yêu ấy bao hàm luôn cả lòng tôn kính, biết ơn với mẹ, người đã hoài thai con chín tháng mười ngày, mớm cơm đút sữa, bồng ẵm nâng niu…

                           Con ho ngực mẹ tan tành

                      Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi

Mẹ nuôi con khôn lớn, mẹ nâng đỡ khi con té đau, mẹ ôm vào lòng vuốt ve khi con trầy xước, mẹ bao dung khi con sai lầm, mẹ nâng đỡ tâm hồn trên mỗi bước đường đời con qua, mẹ gìn giữ phần hồn con luôn thắm đỏ… Trái tim người mẹ là kiệt tác của tạo hóa. Phận làm con, đứa con nào cũng mong có ngày đền đáp công ơn “chín chữ cù lao” nhưng rồi cũng phải đối mặt với quy luật sinh tử nghiệt ngã của tạo hóa:

                         Đêm đêm khấn nguyện Phật trời

                         Cầu cho ba mẹ sống đời với con

Sinh, lão, bệnh, tử… Đó là quy luật đúng cho mọi kiếp người nên làm sao cái ước mong “ ba mẹ sống đời” có thể trở thành hiện thực.

Mùa Vu lan này sẽ có bao nhiêu đứa con nhớ lên chùa mà thắp nén hương, mà đeo lên ngực một đóa hồng? Dù còn mẹ, dù mất mẹ, mùa Vu lan cài đóa hồng đỏ hay trắng thì bạn hãy cứ nhớ, cứ kính yêu mẹ mình. Cái dại khủng khiếp nhất của một đứa con là đợi đến sau khi mẹ mất mới giật mình vì chưa kịp nói với mẹ lời yêu thương.

Nguyễn Thị Bích Nhàn
(Trường THCS và THPT Võ Văn Kiệt, Sông Hinh, Phú Yên)

>> Cầu nối: Mời bạn đọc viết Cảm xúc mùa Vu lan

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thông tin hàng ngày