"Mẹ yêu của con...
Khi con có mặt trên cõi đời này, con hiểu đó là niềm hạnh phúc vô tận mà cuộc đời dành cho mẹ. Dù tình yêu thương không cần nói thành lời." - Thy Thy
Con chỉ nhìn tóc mẹ ngày thêm sợi bạc, mắt mẹ mỏi mệt vì những đêm dài không ngủ, con hiểu vết hằn của cuộc đời nhọc nhằn vẫn còn theo mẹ. Giờ đây, khi con cái đều ở phương xa, căn nhà nhiều khi chỉ mình mẹ quanh quẩn, nỗi quạnh quẽ ấy mỗi khi nghĩ tới con chợt đắng lòng đến tê tái, nước mắt lưng tròng. Đã lâu rồi, con vô tâm không hỏi: "Mẹ dạo này ăn uống có được không..?"
Mẹ ạ! Từ khi con sinh ra, gia đình mình đã vất vả rồi phải không mẹ? Con nhớ cả mấy năm dài sống cùng ngoại vì mẹ phải đi xa tận Sài Gòn làm thuê kiếm tiền cho con ăn học. Giờ đây khi con khôn lớn, sống bươn chải ở đất Sài Gòn này, con mới chợt thấm thía rằng Sài Gòn cũng cực khổ nhiều lắm, người thân họ hàng không bên cạnh. Đôi khi đau ốm trong đêm con còn mê man gọi: "Mẹ ơi mẹ..!"
Ngày con ra trường con vẫn nghĩ mẹ sẽ bớt nhọc nhằn hơn. Tấm bằng đại học chỉ là cái gì đó nhỏ nhoi con có thể làm được cho mẹ vui nhưng dường như niềm vui của mẹ chưa bao giờ trọn vẹn. Con biết mẹ cần một gia đình đầm ấm, một sự san sẻ từ bờ vai người đàn ông nhưng mẹ đã làm trụ cột của gia đình mình từ khi con chào đời. Ba con, người vẫn tồn tại nhưng đó là một nỗi buồn khắc ghi mãi trong lòng con, những đòn roi suốt cuộc đời đổ lên vai mẹ con mình. Nhưng may thay cuộc đời vẫn còn ưu ái cho con niềm hạnh phúc vì con có mẹ, mẹ à!
Mẹ thường hỏi con vì sao con viết báo, viết nhiều việc nhiều người nhưng chưa bao giờ con viết về mẹ. Mẹ có biết vì sao không? Bởi vì với con, mẹ là tất cả những gì con đang có được trên cuộc đời này, con có thể từ bỏ được hết tất cả nhưng mẹ của con là duy nhất.
Tình thương và sự che chở của mẹ suốt cuộc đời con ghi nhớ, không ngôn từ nào diễn tả được tình yêu thương vô bờ ấy. Nhiều lần ngang qua vỉa hè - nơi mẹ vẫn cặm cụi khâu vá từng chiếc quần áo cũ, mẹ hay hỏi con rằng: "Con có xấu hổ với bạn bè không?". Mẹ à, sao lại xấu hổ hả mẹ, mẹ là mẹ của con, nơi vỉa hè và những chiếc quần áo cũ đó đã nuôi con những tháng ngày ăn học cho bằng người ta.
Con vẫn nhớ những năm tháng cơ cực đó. Ngày mặc áo cử nhân con không quên nghĩ về mẹ. Những ngày tháng lam lũ mẹ chắt chiu từng đồng tiền lẻ gửi cho con. Chỉ cần nghe con nói hôm nay con ăn mì gói rồi thì cơm mẹ ăn không được. Dù thế nào mẹ vẫn cố gắng gửi tiền để phương xa ăn học con không thiếu thốn. Nghĩ đến đây thôi... con đã chảy nước mắt rồi!
Cuộc đời con rất sợ nếu một ngày không có mẹ, có đêm con mộng mị thấy cuộc đời mang mẹ đi, con òa khóc nức nở. Nỗi đau đớn đó thắt lòng không gì lấp vơi được. Đôi tay con giữ chặt mẹ, nước mắt nhòa đi, tiếng nấc từng cơn nghẹn ngào. Con thấy mẹ dịu dàng quay lưng đi xa cuộc đời con, không còn nghe con nói nữa. Và cơn ác mộng đó bừng tỉnh giữa đêm. Chỉ là mơ thôi, nước mắt con ướt đẫm gối, con thấy mình khóc thật, tim con vẫn còn nguyên vẹn cảm giác sợ hãi ấy.
Mẹ ạ, con sợ lắm, sợ một ngày không có mẹ, con sẽ không biết sống thế nào, sẽ thủ thỉ với ai mọi chuyện. Giờ mẹ đã đi qua hơn hai phần ba đời người, mỗi ngày thức dậy, con vẫn nguyện cầu cho mẹ con luôn khỏe mạnh và bình an trong cuộc sống để mãi mãi bên con.
Hôm qua con nghe đứa bạn nói về quê thăm mẹ nó, con chợt chạnh lòng vì dạo này công việc bận rộn, bạn bè và những buồn phiền đầu đời cuốn con đi mà con quên điện thoại về cho mẹ. Hôm trước con còn nghe mẹ tụt huyết áp, có lẽ con vẫn còn vô tư quá. Xin mẹ hãy bỏ qua những lúc con lỗi lầm, những khi con vụng dại.
8/3 lại đến - ngày tri ân những người phụ nữ cao quý. Lần đầu tiên viết về mẹ, cho con được gửi nghìn lời kính yêu đến mẹ. Xin mẹ của con hãy tin rằng: "Mẹ là suối nguồn yêu thương vô bờ mà con có được".
Mẹ ơi, một ngày gần nhất con sẽ về ăn gỏi khổ qua đắng mẹ làm. Và con biết, ở nơi xa đó mẹ vẫn luôn trông đợi con. Chiều nay, có gió thổi sau hiên nhà man mác buồn...
Con nhớ mẹ nhiều lắm... mẹ yêu!