GN - Đó là hai học sinh với những nỗi bất hạnh giống nhau, phải đối diện với cơm áo, bệnh tật và có nguy cơ bỏ học, trong khi các em ở trong độ tuổi đó cần sự nâng niu, chăm sóc của người thân, gia đình.
Nghị lực vươn lên của cô bé sinh viên năm nhất
Trong một gia đình chỉ có ba người, thì cả ba đều bệnh tật, ốm đau triền miên, quanh năm không có tiếng cười. Cô con gái mang bệnh tim bẩm sinh, bệnh khớp; người mẹ bị thoái hóa cột sống, khớp kinh niên đi lại khó khăn, có khi phải ngồi một chỗ lại ảnh hưởng thần kinh; còn bà ngoại thì bị tai biến mạch máu não nằm liệt một chỗ, phải sống đời thực vật hơn 10 năm qua.
Đó là hoàn cảnh quá đỗi đau thương của em Phạm Thị Phương Vi (18 tuổi, sinh viên năm nhất, lớp 18 CNTTM 01, khoa Ngôn ngữ Trung Quốc, Trường Đại học Ngoại ngữ Đà Nẵng - Đại học Đà Nẵng), ngụ ở tổ 4, khối phố Tứ Ngân, phường Điện Ngọc, thị xã Điện Bàn (Quảng Nam).
Em Phạm Thị Phương Vi
Em Vi ở cùng mẹ, bà Phạm Thị Mến (58 tuổi) và bà ngoại (bà Võ Thị Quy, 89 tuổi) ở căn nhà nằm sâu hun hút trong con hẻm nhỏ. Căn nhà nhỏ cấp 4 không có gì đáng giá, gia cảnh không may xảy ra nhiều biến cố và bệnh tật, nghèo khó quanh năm. Thế nhưng, Vi lại có một nghị lực phi thường vượt khó, học giỏi với thành tích học tập đáng trân trọng.
Trong 12 năm học phổ thông, em đều đạt danh hiệu học sinh giỏi, xuất sắc và 2 lần đoạt Huy chương đồng kỳ thi Olympic Quảng Nam môn Lịch sử lớp 10 (năm 2016) và đoạt giải ba môn Lịch sử lớp 12, kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh (năm 2018).
Bà Phạm Thị Mến, mẹ Vi, tự hào cho biết: “Vi là đứa con ngoan, hiền, học giỏi lại nhanh nhẹn, tháo vát, may mà trong nhà có nó đỡ đần mọi việc trong gia đình, chứ tôi thường xuyên đau ốm có làm được gì đâu, còn ngoại nó thì sống đời thực vật hơn 10 năm nay. Gia cảnh lâm vào bệnh tật, nghèo khó triền miên. Khi trái gió trở trời, bệnh tim bẩm sinh và khớp của bé Vi tái phát, song lại có may mắn là khi đi khám và nhận thuốc về nhà uống là qua khỏi ngay. Để có nguồn thu nhập phụ giúp gia đình, ngoài giờ học ở trường và tự học ở nhà, bé Vi còn đăng ký phụ bán tạp hóa ở các quầy, quán tại địa phương…”.
Ông Phạm Ngọc Sự, Chủ tịch Hội Chữ thập đỏ phường Điện Ngọc chia sẻ: “Trường hợp của em Vi ngay từ nhỏ đã không may mắc phải bệnh tật, song em đã vượt lên để học tập tốt và đã đỗ vào một trường đại học ở Đà Nẵng”. Còn ông Trịnh Văn Lượng, Phó Chủ tịch UBND phường Điện Ngọc xác nhận quá trình học tập của Vi: “Ngay từ những năm đầu tiểu học, em đã có động cơ đam mê học tập tốt.
Đó cũng là nền tảng để lên trung học cơ sở, em Vi đã học tốt các bộ môn và tự tin hơn trong quá trình học tập. Ba năm trung học phổ thông, đặc biệt là năm cuối cấp lớp 12, em xác định là phải quyết tâm ra sức học thật tốt, đạt điểm cao trong kỳ thi THPT quốc gia, để được vào một trường đại học mà mình đã có nguyện vọng chọn trước đó. Và em đã làm được”.
Tuy nhiên, trong những năm qua, gia đình em Vi đã xảy ra nhiều biến cố, hiện nay gia đình không có lao động chính nên rất túng quẫn, hơn nữa lên đại học lịch học dày đặc, em Vi không có thời gian đi làm thêm. Mỗi tuần, em chỉ tranh thủ hai buổi tối đi làm gia sư để kiếm tiền cho sinh hoạt và học tập. Điều em Vi mong ước nhất hiện tại là kiếm tiền để mua một chiếc laptop (máy vi tính xách tay) để tra cứu tư liệu và làm bài tập.
13 tuổi, mẹ bỏ đi, cha mất
Đó là phận đời bất hạnh của em Trần Thanh Tùng (13 tuổi, học sinh lớp 7/5 Trường THCS Dũng Sĩ Điện Ngọc, thị xã Điện Bàn), ngụ tại tổ 2, khối phố Giang Tắc, phường Điện Ngọc, thị xã Điện Bàn (Quảng Nam). Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, mẹ em Tùng (bà Nguyễn Thị Út, 43 tuổi) đã bỏ nhà ra đi biền biệt, khi em vừa tròn 5 tháng tuổi. Cách đây hơn 2 năm, cha em trên đường đi làm về nhà, không may bị tai nạn giao thông và mất ngay sau đó. Mồ côi cha, mẹ bỏ rơi nên em Tùng không nơi nương tựa, trong người lại mang căn bệnh sốt mãn tính.
Do đó, Tùng được bà nội (bà Võ Thị Môn, 86 tuổi) đón về nhà cưu mang, nuôi dưỡng, chữa bệnh và cho đến trường học tập. Thế nhưng, hiện nay bà nội tuổi cao, sức yếu lại thường xuyên đau ốm, bệnh tật, trong đó có căn bệnh đau dạ dày kinh niên, làm bà ăn uống thất thường, gầy yếu, thân thể chỉ có da bọc xương.
Tùng được bà nội đón về nhà cưu mang
“Mẹ nó bỏ nhà ra đi biệt xứ hơn 12 năm qua, cha nó không may bị tai nạn giao thông cũng bỏ tôi mà ra đi hơn 2 năm nay, giờ tôi không biết nhờ vả, bấu víu vào đâu mà sinh sống. Hai bà cháu tôi thì bệnh tật, đau ốm. Tôi chỉ mong muốn rằng, mọi người vì lòng nhân ái, cảm thông mà cưu mang, giúp đỡ để hai bà cháu có điều kiện sinh sống, chữa bệnh…”, bà Môn nói. Do hoàn cảnh của hai bà cháu rất đáng thương nên bà con, chòm xóm bấy lâu nay đã giúp đỡ và cưu mang, người thì giúp gạo, thức ăn, thực phẩm, người thì giúp tiền để hai bà cháu Tùng mua thuốc.
Cảnh đời khốn khó là vậy, song khi hỏi về việc học tập, Tùng phấn khởi cho biết: “5 năm học tập tại Trường Tiểu học Phạm Như Xương, em đều đạt danh hiệu học sinh giỏi. Năm học lớp 6/5, em cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Trong những năm tới, em sẽ cố gắng học tập thật tốt, để đạt thành tích cao hơn nữa cho bà nội vui…”.
Trao đổi với chúng tôi, thầy giáo Đào Văn Quang, Hiệu trưởng Trường THCS Dũng Sĩ Điện Ngọc chia sẻ: “Hoàn cảnh của em Trần Thanh Tùng là mồ côi cha, mẹ bỏ đi nên hiện em ở với bà nội đã già yếu, bệnh tật, do đó kinh tế gia đình gặp rất nhiều khó khăn. Bản thân em Tùng ngoan, hiền, học giỏi. Trước mắt nhà trường sẽ tạo mọi điều kiện hỗ trợ, động viên để em Tùng học tốt. Nhân đây, mong rằng các nhà hảo tâm, các mạnh thường quân quan tâm, giúp đỡ cho em học trò tội nghiệp, đáng thương này…”.
“Tùng là học sinh giỏi của lớp, của khối lớp, tính tình rất dễ thương, hiền, ngoan, chăm chỉ trong học tập, tích cực tham gia mọi hoạt động của lớp, của trường. Em là một cậu học trò có đạo đức tốt, học lực giỏi, đáng biểu dương, đó là lời sẻ chia của cô Lê Thị Thu, giáo viên chủ nhiệm lớp 7/5.
Chính vì cậu học trò dễ thương này, cô Thu đã động viên và dành nhiều tình cảm thương yêu, giúp đỡ em trong thời gian qua. Anh Ngô Cư, Trưởng khối phố Giang Tắc, phường Điện Ngọc cũng cho biết: “Hoàn cảnh của em Trần Thanh Tùng rất đáng thương, em ở với bà nội đã già yếu, bệnh tật, đời sống hàng ngày vô cùng khó khăn, rất cần sự quan tâm, giúp đỡ của mọi người để em có động lực học tập và vươn lên trong cuộc sống”.