Khung trời thưở ấy
Khung trời thuở ấy biếc màu xanh Mỗi sáng đung đưa gió mát lành Hàng cây ríu rít đàn chim nhỏ Thơm lừng hoa bưởi, thắm trăng thanh… Khung trời thuở ấy đượm màu hồng Hè về hoa phượng đỏ ven sông Tiếng ve tha thiết miền mây trắng Sóng lúa vàng ươm khắp cánh đồng … Khung trời thuở ấy thắm màu quê Bến sông, ngõ nhỏ, chốn đi về Chợt nghe bìm bịp vời con nước Bảng lảng chiều sương tỏa bốn bề… Khung trời thuở ấy ấm màu thương Mùa đến mùa đi rộn nẻo đường Hồn theo gió lộng hoài thương nhớ Vọng miền xa thẳm tiếng quê hương…LÊ ĐỨC ĐỒNG

Ảnh minh họa
Ngụ ngôn cho mình
ta ơi, tự biết góc ruộng mình gieo gì gặt nấy ví như: “gieo gió thì gặt bão” hãy bám gốc rạ nhà mình gieo những hạt lành thơm học bùn đen chẳng biết khoe khoang tự cô đọng tự lắng... *** loài giun đất chỉ biết ăn đất mà ruộng vườn tốt tươi loài chim sâu chỉ biết ăn sâu mà tiếng hót trong như gió sớm chẳng phải bồ câu đem đến hòa bình con gà lại ghét nhau tiếng gáy *** cọng cỏ biết trả ơn cho đất đất lại đắp cho mộ người cao hơn đời dạy: “Học ăn, học nói, học gói, học mở “ ta suy học nhịn, học e, học nghe, học thẹn biết thẹn mình như loài mắc cỡ còn cho đời vị thuốc ta tự thẹn ta chưa giúp được mình thế đấy, “chưa thương hết mình thì đừng nói thương người khác” *** ta bám rễ sâu vào góc ruộng nhà mình nghe đất thở những mùa trăn trở hạt đất, hạt bùn dạy nhau: im lặng... xanh!NGUYỄN THÁNH NGÃ