Mưa cố đô

Tôi được may mắn học, làm việc, vui buồn với nhịp điệu sống ở đây cũng lâu, cũng cảm nhận được chút ít cái tình của Huế. Huế cổ kính, dịu dàng, sâu lắng và mưa…

(Ảnh minh hoạ)

Nếu vào những buổi chiều thu nào đó ở Huế, có những đàn chim bay xao xác từ phía biển lên rừng trên bầu trời đã lãng đãng mây hồng lam pha sắc tím, đó là khi trời đang chuyển sang mùa mưa.

Sống trên đời sống, vạn vật đều có chút thật tâm. Ông trời cũng vậy, “ươm nắng” rồi lại mưa…và thế là những khối pha lê trong trẻo, lung linh vỡ ra, tan chảy, biến thành giọt mưa rơi rớt xuống trần, gọi về trên từng góc phố, hàng cây…

Mưa rả rích, mưa da diết, “mưa kéo dài lê thê”, khiến người ta chỉ biết “buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua”. Mưa quyện vào da thịt, vào “trong mắt trong” đôi lúc cho ta cảm giác thật lạ, đôi khi tự hỏi mưa có buồn?

Một mình ngồi nhâm nhi ly café, nhìn “mưa bay trên hàng lá nhỏ”. Lâu lắm mới cảm nhận được một chút thi vị tưởng chừng khuất lấp ở Huế. Ngày thường ngồi ở công sở thấy mưa không buồn, bây giờ thả hồn cùng với những đợt gió se lạnh với những cơn mưa không dứt thấy lòng buồn tím lịm.

Mưa! Huế cổ kính trở về nguyên dạng, mưa rót cho đất vị ngọt và cứ như thế, mưa lẫn vào bụi trần làm cho những đền đài thành quách cố đô vốn đã bàng bạc màu thời gian nay lại phủ thêm màu rêu phong cổ kính. Dường như mưa đang gọi quá khứ về cho những di tích xưa...

Mưa! “Còn buồn rơi rớt giữa khung trời” khiến người ta thường nhìn mưa mà hồi ức với những kỷ niệm xưa... Có lẽ mưa cũng hình thành nên một trong những nét của phong cách con người Huế là thường trầm tư mặc tưởng, sống hướng nội hơn hướng ngoại, thích sâu lắng, không thích khoa trương ồn ào... cho nên những tiếng rơi của giọt mưa tạo nên cảm giác buồn chi lạ.

Có những vạt nắng riêng trong trời nắng thì cũng có những cơn mưa riêng trong trời mưa. Hóa ra, đâu cứ phải giống nhau mới là tuyệt đích. Cuộc sống luôn biến đổi, mưa rồi lại tạnh. Nhưng không vì thế giá trị vĩnh hằng của cuộc sống mất đi. Ta hòa mình vào tiếng lá ướt xào xạc kéo dài trong gió để nghe tiếng thở dài kỳ bí của hồn mưa, nghe cuộc sống của chính mình.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thượng tọa Thích Tâm Hải giới thiệu biểu trưng (logo) chính thức của sự kiện Kỷ niệm 50 năm Báo Giác Ngộ ra số đầu tiên qua sản phẩm pin - Ảnh: Quảng Đạo/BGN

Ra mắt logo kỷ niệm 50 năm Báo Giác Ngộ ra số đầu tiên và các hoạt động chào mừng sự kiện này

GNO - Sáng nay, 19-11, tại trụ sở tòa soạn Báo Giác Ngộ (P.Xuân Hòa, TP.HCM), lãnh đạo Ban Biên tập báo đã có buổi họp triển khai nhiều hoạt động hướng đến Kỷ niệm 50 năm ngày Báo Giác Ngộ ra số đầu tiên (1-1-1976 – 1-1-2026) - tròn nửa thế kỷ hoạt động báo chí của cơ quan báo in Phật giáo duy nhất hiện nay.
Ảnh: Bảo Toàn/BGN

Thờ Phật Dược Sư

GNO - Tôi thấy trong kinh Dược Sư, Đức Phật dạy: “Nếu có người nào cúng dường cầu phước, thì trước phải tạo bảy pho tượng của Phật Dược Sư để trên tòa cao...”. Vậy gia đình tôi thờ một tượng có được không? Công đức tu tập có như thờ bảy tượng Phật Dược Sư không?

Thông tin hàng ngày