Những câu hỏi cũng là những nỗi nhớ về quê nhà, về đất nước thân thương. Ai xa quê mà không nhớ? Và hình như ai xa quê rồi cũng thấy quê mình là đẹp nhứt, là dễ thương nhất, bình yên…
Bạn bảo, có đôi khi cà phê một mình và thấy nhớ Sài Gòn quá đỗi, nhớ con đường quen, có lá me, lá điệp vàng rụng đầy. Và nhớ cà phê bệt chốn công viên những ngày thứ bảy, chủ nhật. Nhớ… là một đặc tính rất đỗi con người. Mình bảo nhớ để còn quay về, để không quên nguồn cội. Rồi bạn tặng mình một icon, hình mặt cười nhưng mình biết bạn đang lau nước mắt.
Uống cà phê nhé, để nhặt những kỷ niệm, những gam màu của mùa thu. Mùa thu có gì? Có màu vàng của lá? Ờ, lá vàng rụng, lá vàng rơi, lá xanh và lá vàng là quy luật để mùa thu qua, mùa thu lại tới…
Này bạn, mùa thu quê mình đang trôi qua. Mùa đông ngấp nghé rồi nhé. Nghe nói miền Trung mưa, lũ đã về ở một vài vùng quê. Nghe có gì đó se sắt. Đông lạnh, thu mát, và thu còn có hoa cúc. Thứ hoa đẹp, gần gụi, thân thương bởi nó được người ta trân trọng đặt lên bàn thờ, rồi thắp nhang, và mỉm cười. Dâng kính, cúng dàng là một hạnh lành, hoa cúc cho người ta phương tiện biểu hiện lòng thành kính ấy!
Mùa thu đang trôi qua, bạn có nghe mùa thu đang đi như một chuyến tàu muộn? Gấp gáp, đợi chờ, chuyến tàu thời gian, chuyến tàu của những cuộc chia tay, ly biệt, hẹn hò, quên và nhớ…
Tạm biệt ánh mắt và nụ cười thiên thần, đón mùa xuân nơi quê người ngọt ngào nhé. Thu ở quê mình đang trôi qua. Rồi đông và xuân sẽ tới. Biết đâu chiếc lá vẫn còn sót đâu đó cho cuộc hạnh ngộ được hẹn trước. Và biết đâu ngày gặp bạn mình đã không còn giữ hình hài ngày cũ. Ờ, thu đến, thu đi, và vô thường…