GN - Hạ diện áo ca-rô, quần jean, đeo kính râm. Tuấn, chồng Hạ, hỏi:
- Đi đâu vậy?
Hạ lắc qua, lắc lại ngắm mình trước gương:
- Đi thi.
Tuấn ngạc nhiên:
- Thi công chức? Em biên chế lâu rồi mà?
Hạ cười vỡ ra… nheo mắt:
- Thi thật. Dối nhau làm gì. Mặc áo quần đưa em đi kẻo trễ!
Thi - Ảnh minh họa
Tuấn chở Hạ chạy ra quốc lộ. Rẽ vào đường bê-tông hóa. Dọc đường đôi chỗ còn những lũy tre và những khu vườn sót lại, làm xanh mát góc ngọai ô đang bị đô thị hóa ngốn dần. Tuấn thở dài! Hạ không quan tâm. Hạ ngồi sau nghiêng ngó người xe qua lại. Thi thoảng cất tiếng chào người quen hoặc học trò cũ. Bộ dạng cô giáo điệu làm sao. Đến gần trường tiểu học, Hạ chỉ tay:
- Vào ngôi nhà ngói đó. Trưa đón em nhé.
Tuấn dừng xe trước hiên, thấy qua khung cửa sổ một bàn rượu thịt dọn sẵn. Hàng hiên một két bia chai. Trong nhà hai người đàn ông bước ra. Hạ chào người đàn ông nhỏ thấp, áo xanh đóng thùng, mắt đeo kính trắng:
- Thầy. Chồng Hạ. Thầy Tuấn hiệu trưởng mới của em.
Tuấn định quay xe. Hạ đã giới thiệu. Tuấn đành xuống xe, đi đến bắt tay thầy giáo. Hiệu trưởng hỏi:
- Thấy ông quen quen?
Khựng một lát… Tuấn nhớ ra:
- Tuấn hồi thi đệ thất, đúng không? Nhậu sớm vậy?
- Đúng. Đón anh em dưới phòng lên.
Hai người đàn ông cùng tên Tuấn đứng nói chuyện một lát rồi chia tay.
Chạy xe về, Tuấn nhớ cách đây gần nửa thế kỷ, Tuấn thi vào đệ thất. Kỳ thi này rất gay go đối với tuổi thiếu niên. Học trò nghèo, thi hỏng phải học nghề, cuộc đời ngoặt hướng không xán lạn. Tuấn ngồi đực mặt trước bài toán khó. Bất ngờ, một cục giấy rơi chỗ Tuấn. Tuấn mở ra xem. Đó là bài giải, đáp số từ bên ngoài phụ huynh có con em đi thi ném vào. Tuấn chép. Chàng Tuấn kia bất chấp giám thị, chồm “cóp-py” bài Tuấn. Tuấn đưa nguyên bài giải cho nó. Ra về, Tuấn yên tâm vì giỏi văn. Tuấn kia cũng đậu, học chung với Tuấn này một trường, khác lớp…
Đón Hạ. Hạ ngồi sau nói loáng thoáng qua men bia:
- Ông Tuấn và phụ huynh tổ chức buổi tiệc o bế người của phòng. Phòng đem đề thi lên công bố rồi ngồi nhậu. Bọn em tụ tập tại nhà một phụ huynh, chờ có đề thi làm bài giải. Giải xong, chép ra vài chục bản chuyển vào cho học trò. Nhờ vậy, năm nào trường em cũng tốt nghiệp gần trăm phần trăm.
Tuấn lại thở dài ngao ngán:
Hỏng!