Đục trong bến người GN - Cũng từ bùn đất rạ rơm Mà tôi đong mãi Chén thơm không đầy * Để rồi Khói nhuộm vàng tay Mồ hôi trắng cả vai gầy mẹ tôi Ngô khoai trộn nước mắt người Quê nghèo lũ cuốn Mưa trôi đồng vàng * Thế là ngăn cách hèn - sang Lấm lem cơm áo Đa mang khóc cười Nhọc nhằn tay trắng à ơi Đằm sâu khúc hát lỗ lời đất quê * Áo tơi ngăn nắng trưa hè Mẹ tôi ôm cả bờ tre ru làng * Tưởng rằng gặp được giàu sang Người đi Bỏ nửa trăng vàng cho tôi Dại khôn toan tính ở đời Vẫn không qua được Bến người đục trong. Võ Thị Hồng Tơ ---------------------------- Thao thức Chiều đi rồi Hoàng hôn chơi vơi Trăng nghiêng vành nón chắc trăng cười Nhà không đèn đóm xuân không đến Bếp rực hồng không ấm đơn côi * Mẹ vẫn ngồi đây những sớm khuya Hong khô tà áo đi mưa về Nướng phồng bồ kết cho hăng tiết Gội đến mơ màng mái tóc quê * Mười năm mẹ nhỉ cha biền biệt Phương rừng có thỏa bước sơn khê Mười năm tóc mẹ thêm sương nắng Chinh chiến mẹ ơi mấy ai về * Tải đạn cáng thương mong tìm gặp Gặp người chăn chiếu thuở hàn vi Dẫu không toàn vẹn như ngày trước Phế tàn chi sá với biệt ly * Gùi lương chuyển thuốc ra tiền tuyến Đổi lấy gian truân để gặp chồng Lặng lẽ vàng thu nhàu úa lá Mịt mờ mây nhạn quá trường không * Đã không gương lược không son phấn Thì cớ chi váy lĩnh yếm đào Tấm áo nâu bụi bùn lấm bẩn Đa phần nghèo lòng lại thanh cao * Mười năm không ngắn không dài quá Cũng đủ cho chờ đợi héo hon Nước mấy lần đi về biển cả Sông vẫn bơ vơ với bãi cồn * Bơ vơ như loài cây không lá Lạnh giá hàn đông không ấm che Ví được cha cười bên đôi nạng Mẹ đỡ buồn hiu buổi rét về. Phan Thành Minh