Tôi đã chạm đến tận cùng của hạnh phúc!

Dáng mẹ - Ảnh minh họa
Dáng mẹ - Ảnh minh họa

GN - Tôi may mắn hơn tất cả các anh chị em là đã được cái diễm phúc chăm sóc mẹ khi mẹ bệnh đến liệt giường, liệt chiếu.

Không biết mọi người nghĩ sao, chứ thật lòng bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy cái hạnh phúc ấy đâu dễ mấy ai ao ước là có được! Cảm ơn anh chị em của tôi đã nhường cho tôi cái phần hạnh phúc tuyệt đỉnh ấy!

Tôi định giữ lại làm của riêng chỉ mình tôi hưởng, nhưng nghĩ lại tôi sẽ chia sẻ cùng các bạn. Biết đâu sẽ lại có nhiều người cũng có được cái hạnh phúc tuyệt vời ấy thì hay quá! Nhiều chuyện để nói lắm nhưng có lẽ cái tuyệt đỉnh của niềm hạnh phúc mà tôi cảm nhận được thường xuyên lắm, cứ trôi chảy miên man hàng đêm trong suốt mười sáu năm dài. Các bạn đã thấy tôi giàu có chưa!

Các bạn có biết sao không? Cứ mỗi ngày, sau khi dọn hàng quán xong độ 4 giờ sáng, tôi lại chạy ù về nhà, vì tôi biết đang có bàn tay mẹ giơ ra, chờ tôi về để được nắm tay con. Có lẽ trong đêm dài tĩnh lặng, mẹ tôi cô đơn lắm hay mẹ sợ... cái mà tôi chẳng dám nghĩ tới vì nếu nó đến chắc tôi không chịu nổi!

Về đến nhà là tôi chạy lại mẹ liền như chú gà con chạy tới nấp dưới cánh của gà mẹ, những mong được che chở. Lần nào cũng vậy, tôi nắm lấy tay mẹ. Mẹ quá yếu và cao tuổi rồi, nên bàn tay gầy guộc của mẹ lọt thỏm trong bàn tay con.

Tôi nghiêng đầu áp vào ngực mẹ, tai tôi chạm đến trái tim của mẹ tôi. Trái tim mà tôi biết nó đã yếu lắm bởi nó đã cùng mẹ chịu đựng biết bao cơ cực, chỉ mong sao cho đàn con được ăn học đến nơi đến chốn! Một tay mẹ không cử động được, nhưng tay kia thì mẹ xoa đầu tôi như muốn vỗ về, che chở cho tôi. Miệng mẹ nói không rõ tiếng nhưng tôi đoan chắc là mẹ đang nói tiếng yêu tôi! Tôi cảm nhận được cái giờ phút thiêng liêng ấy, cái hạnh phúc mà không có thứ gì trên đời có thể mua được nó! Chỉ có trái tim mới đổi được trái tim, tôi nghĩ là thế đấy!

Trong giây phút ấy, tôi chỉ nghe được mỗi tiếng con tim của mẹ hòa vào tiếng con tim của tôi. Tôi cảm nhận được mẹ cần tôi cũng như tôi cần mẹ là như thế nào! Cả không gian như cô đặc lại. Tôi đã đạt tới cái hạnh phúc tột đỉnh ấy, cái hạnh phúc chỉ có thể đo đếm từ điểm cực nhỏ đến điểm cực lớn mà thôi!

Giờ này mẹ đã không còn ở bên tôi nữa, nhưng kiếp lai sinh, tôi cũng chỉ ước muốn lại tiếp tục được làm con của mẹ!

Nguyễn Văn Tụ

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Ảnh minh họa

Chiều trên đồi Vọng Cảnh

GNO - Mưa ngang qua thành phố rêu phong của tôi, nhanh như nhịp thiên di của phong vân trên cao. Mưa, hẳn nhiên nó đã gián tiếp làm tâm hồn con người chùng xuống. Mưa tạnh, ký ức dần úa tàn, nỗi nhớ vô ngôn tan vào miền thinh lặng hư vô, bỗng thấy lòng mình trống rỗng đến vô cùng. 
Mở rộng lòng từ: Giúp cháu 15 tuổi bị bệnh hiểm nghèo

Mở rộng lòng từ: Giúp cháu 15 tuổi bị bệnh hiểm nghèo

GNO - (MRLT 1320 - 2025) Không biết mặt cha từ lúc mới sinh, sống với cha dượng một thời gian, mẹ bỏ đi biệt tích để cha dượng cưu mang; rồi cha dượng cũng qua đời sau cơn đột quỵ ở tuổi 40, cháu Huỳnh Vũ Duy (15 tuổi) phải sống lang thang không nơi nương tựa.
Báo Giác Ngộ số 1325: Trăm năm di sản nghệ thuật và tâm linh

Báo Giác Ngộ số 1325: Trăm năm di sản nghệ thuật và tâm linh

GNO - Các loại hình tượng thờ cúng, bài trí trong các chùa đình, miếu vũ, được tạo tác với nhiều chất liệu, phong cách khác nhau, từ đơn giản đến phức tạp từ lâu đã được coi là di sản nghệ thuật đặc sắc, phát sinh từ nhu cầu đáp ứng đời sống tinh thần, tâm linh của cư dân.

Thông tin hàng ngày