Về nhà, có nghĩa là…

Quê nhà - Ảnh minh họa
Quê nhà - Ảnh minh họa

GN - Về nhà có nghĩa là... được sống bên mẹ, được ăn món ăn mẹ nấu (không ngon đâu, nhưng gần gũi, thân thuộc, món ăn của mẹ - con cảm được trong vị mặn ngọt còn có cả vị yêu thương đứa con trai đi xa, thi thoảng mới về).

Về nhà có nghĩa là... sáng dậy sớm, nghe mẹ tụng kinh, nhìn mẹ lạy Phật và mình thì mỉm cười, tặng cho mẹ sự biết ơn vô ngần của con; bởi những điều mẹ làm mỗi sớm-tối là điều con mong ước. Mong ước giản đơn rằng mẹ biết đạo, biết tu, biết nhận diện Vô thường, Nhơn quả... để sống một đời không vướng víu, khổ đau vì những lý lẽ của thế gian khi ai đó vô tình, phụ rẫy, gây cho mình bao điều đớn đau... Mẹ đã thấy và bước qua, không những thế, mẹ còn dìu con bước qua.

Về nhà có nghĩa là được ôn lại bài học “hồi nớ...” (và đằng sau đó là bà ngoại con, ba con, cậu mợ, hàng xóm...). Những cái tên và những ký ức được nhớ và nhìn bằng đôi mắt của người con Bụt chứ không phải bằng đôi mắt thường tình với những giận hờn vu vơ, vớ vẩn, làm khổ mình và người...

Về nhà có nghĩa là được tách ra khỏi những lao chen của thị thành, những ồn náo đương nhiên của phố phường và lòng người nơi đất phương Nam xa xôi, để nghe tiếng gà gáy sáng, tiếng ếch nhái kêu đêm, tiếng của những bước chân sột soạt trên mái nhà của con mèo hàng xóm... Tất cả những chất liệu ấy được mình gọi bằng hai chữ: thanh bình.

Về nhà có nghĩa là... về với chốn bình yên, về với nơi mà mình không cần phải lo ngay ngáy: đã đến tháng để trả tiền nhà chưa ấy nhỉ? Điều đó cũng làm mình có thêm niềm hạnh phúc, hạnh phúc vốn giản dị như là về nhà mình, không phải lo gì cả...

Về nhà có nghĩa là... sáng sáng mình khỏi phải chạy ra đường. Sẽ ngồi xuống bên hiên trước nhà, từ tốn sắp bày một ấm, một tách trà, mấy quyển sách mà mình yêu thích, được tặng, đang đọc dang dở. Và tất nhiên, trong không gian ấy mình cũng sẽ từ tốn pha trà, chế trà bằng ý thức là mình đang chế một đám mây, mình đang thở, đang chế tác năng lượng tĩnh lặng...

Và mình sẽ thư thả, nhấp một ngụm trà thơm thơm, chỉ biết mỗi một điều là mình đang uống trà, rồi mình nhắm mắt lại, để tâm đến từng hơi thở và từng bộ phận trên cơ thể mình. Mình sẽ biết ơn và thương, thương lắm đôi chân đã đi, đã chạy điên cuồng trên nẻo đời... Mình tiếp tục thương cái đầu chứa quá nhiều con số, quá nhiều dự định, tính toán, lo lắng... bao ngày; thương cái bụng, cái tay, trái tim... rồi thương đến những người thân thương, rồi thương vạn loại...

Úi chao ơi, về nhà có nghĩa là... dừng lại, là tạm quên, là nạp năng lượng, là tiếp tục thực tập, bởi mình hiểu nhà là phương tiện để mình quay về dưỡng nuôi hạt giống tỉnh thức, yêu thương một cách tích cực hơn chứ không phải là nơi để mình trốn đời, trốn người, thụ hưởng, bỏ mặc tất cả...

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Thông tin hàng ngày