GN - An lạc - là điều ai cũng mong nhưng lại không biết cách để kiến tạo (do vậy mới đi đến chỗ này chỗ nọ để xin được ban phát) hoặc biết cách rồi nhưng lại thiếu nỗ lực thực hiện thành ra có cảm nhận an lạc chút ít nhưng ngắn ngủi, sau đó lại nối tiếp chuỗi dài bất an.
Không ai làm cho chúng ta thanh tịnh, không ai làm cho chúng ta ô uế - Ảnh minh họa
Cuộc sống vận hành bởi quy luật nhân-duyên-quả. Nhận ra và sống với quy luật đó thì thành/bại, được/mất không làm mình chênh chao. Khi đó, ta sẽ có an lạc! Như vậy, an lạc thực ra không khó để “có”, chỉ cần ta nhận ra mình đang bất an và dừng lại, đừng đi tiếp theo hướng đen tối đó là đã an hơn, cũng là điều kiện để trở về với an lạc một cách trọn vẹn.
Nghĩ về sự bình an ta hiểu nó như hai mặt của bàn tay. Mình chỉ cần lật lại hay úp xuống là sẽ an lạc hoặc bất an. Tất cả trong sự “điều khiển” của mình (chứ không phải bất kỳ thế lực siêu nhiên, thánh thần nào).
Người khác muốn mình bất an hay cố tạo ra những việc (nghĩ rằng) sẽ làm mình bất an, mà mình nhận ra và vẫn giữ một lòng thương họ, vững chãi đối mặt thì bản thân ta sẽ không bị ảnh hưởng gì cả, ngược lại còn nâng cấp phẩm chất mình lên. Đồng thời, làm được vậy chắc chắn sẽ hóa giải hận thù, oán đối.
Thực ra, nhiều người biết câu “lấy ân báo oán” nhưng lại ít làm vậy, thành ra chiến tranh vẫn tiếp diễn bao đời, cuộc sống mãi còn đó nỗi bất an.
Do vậy, để bản thân an lạc ta phải về chăm sóc tự thân, làm cho mình thiệt vững chãi trước giông bão lẫn cám dỗ; xây dựng nền hòa bình bên trong, hòa giải với mọi mối quan hệ cũng như chuyển hóa niềm đau nỗi khổ của chính mình, đừng cầu cạnh hay đem lễ vật chen lấn xin xỏ! Đức Phật đã nói rồi: “Không ai làm cho chúng ta thanh tịnh, không ai làm cho chúng ta ô uế; chính chúng ta làm cho chúng ta thanh tịnh và cũng chính chúng ta làm cho chúng ta ô uế”.
L.Đ.L