Nhiều cảm xúc khi xem phim "Bước chân an lạc"

GNO - Cảm xúc vẫn ứ đầy trong trái tim, mình không biết phải bắt đầu viết từ đâu nữa!

Có lẽ nên bắt đầu bằng cảnh mở đầu của bộ phim. Cảnh mở đầu ấy là cảnh mặt trời lên sau một rặng cây!

Bao lâu rồi chúng ta không ngồi lặng yên ngắm mặt trời lên? Và bao lâu rồi chúng ta không ngồi lặng yên ngắm nhìn sự thay đổi của đất trời?

Có lẽ từ rất lâu rồi... Chúng ta quên nhìn ngắm khu phố mình đang sống, ngôi nhà mình đang ở và người thân mình đang thương!

ramat2.jpg
Phim được đông đảo người dân đón nhận với nhiều cảm xúc khó tả

Như Thiền sư Thích Nhất Hạnh dạy trong cuốn Đường xưa mây trắng: Chúng ta đi ngang qua rừng cây trầm hương mà không cảm nhận được đang đi qua rừng cây trầm hương. Chúng ta đang sống mà không tiếp xúc với sự sống!

Sự sống ở đây là tia nắng ban mai đầu ngày, là tiếng chim hót líu lo trên cành, là những bông hoa đang nở, là tiếng nói cười, là những giọt nước mắt, là những bước chân đi...

Chúng ta cứ mong cầu một điều gì đó vĩ đại, mạnh mẽ, cao sâu... nhưng không biết sự sống làm nên từ những điều rất bình thường rất giản dị, như mùi của đậu hủ chiên đang chiên trên chảo, như màu xanh của những bắp cải nhỏ...

Chẳng phải tâm bình thường là tâm đạo đó sao?

Tất cả, từ tiếng chuông, giọt đàn, đoá hoa, nụ cười... đều là pháp!

Thiền sư Nhất Hạnh dạy: “Trăng thu đầy lối cũ. Pháp không đầy không vơi...”.

Theo mình chỉ hai thơ này đã quá đủ đầy thông điệp cho một bộ phim, đã quá ý nghĩa cho những người còn ngược xuôi lao nhọc đi tìm chân lý!

Nhưng phải hiểu như thế nào về câu: Pháp không đầy không vơi?

Có phải là khi chúng ta nhìn hiện tượng, sự vật như chính nó đang là, không tưởng, không đưa quan niệm, kinh nghiệm vào, không phân biệt... thì làm sao có đầy có vơi!

Như bông hoa hướng dương đang nở xinh đẹp. Ừ thì bông hoa hướng dương đang nở! Chúng ta không so sánh bông hoa này với bông hoa hôm trước hay bông hoa hôm sau!

Cũng như nhìn mọi vật, mọi người, mọi mối quan hệ... mà không buộc phải thế này, phải thế khác... Nó như vậy, ừ thì nó như vậy!

Chánh niệm có nghĩa là như vậy! Chỉ đơn giản là như vậy!

Thật sự từ đầu phim tới cuối phim mình chỉ thấy ánh sáng. Một thứ ánh sáng trong veo thuần khiết. Một thứ ánh sáng tinh khôi trong mỗi nụ cười ánh mắt. Kết thúc phim vẫn là mặt trời lên.

Theo Thiền sư, không cần xua tan bóng tối, chỉ cần thắp lại ngọn đèn tâm, tự khắc bóng tối sẽ tan biến.

Bộ phim giúp mình thấy những giấc mơ hằng đêm mình mơ, nghe từng câu thiền ca hằng đêm mình nghe.

Thấy cánh đồng hoa hướng dương lập tức trái tim reo lên: “Em đi ngang qua đồng hoa hướng dương. Hàng vạn bông hoa ngoảnh nhìn về phương Đông chói sáng. Ý thức em mặt trời tỏ rạng...”

Thấy sư chú, sư cô gióng chuông lập tức tâm hồn tỉnh thức: “tôi là chuông đại hồng, ngôi chùa xưa trên đỉnh núi, tôi khua vang báo hiệu một bình minh mới, nghe tiếng tôi xin người nở nụ cười, nghe tiếng tôi xin người đem mắt thương nhìn cuộc đời...”.

Thật, chỉ khi biết nhìn cuộc đời bằng đôi mắt thương thì mỗi bước chân đi mới trở nên an lạc, mới là một với đất Mẹ và những hạt mầm của Thiền sư gieo mới kết trái đơm hoa...

Sau buổi công chiếu ra mắt ngày 23-2, Bước chân an lạc sẽ tiếp tục đến với công chúng phía Bắc và miền Trung. Cụ thể, phim có buổi ra mắt tại Đà Nẵng, rạp Lotte vào ngày 3-3 tới đây; tại Hà Nội, rạp BHD Star Cineplex - Phạm Hùng vào ngày 10-3.

Riêng tại TP.HCM, bắt đầu từ tháng 3 sắp tới, bộ phim Bước chân an lạc sẽ chính thức được công chiếu rộng rãi tại các cụm rạp, đối với cụm rạp BHD Star Cineplex, giá vé giao động từ  60-70.000 đồng/vé và cuối tuần 90-100.000 đồng/vé.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Chư Tăng thực hiện nghi thức Bố-tát tại chánh điện chùa Long Bửu (Q.4, TP.HCM) - Ảnh: Bảo Nguyên

Chư Tăng Ban Trị sự GHPGVN Q.4 Bố-tát, họp triển khai Phật sự

GNO - Ngày 15-3-Giáp Thìn, chư tôn đức Ban Trị sự GHPGVN Q.4 đã trở về chùa Long Bửu - Văn phòng Ban Trị sự để cử hành lễ Bố-tát định kỳ, đồng thời tổ chức phiên họp nhằm triển khai công tác tổ chức Đại lễ Phật đản và An cư kiết hạ Phật lịch 2568.
Bài trên Báo Giác Ngộ số 1247 - Thiết kế: Phòng Mỹ thuật BGN/Tống Viết Diễn

Cày cấy mảnh ruộng tâm hồn

GNO - Nhà có ruộng vườn đất đai màu mỡ thì có thể tích trữ lương thực phòng khi đói. Ruộng đất luôn gắn chặt với cuộc sống con người. Xưa nay, người phương Đông luôn coi ruộng đất là yếu tố căn bản của sự sinh tồn, là báu vật để đời, bởi vậy mà cha mẹ luôn mong muốn để lại vài phần ruộng đất cho con cháu.
Tăng là đoàn thể đẹp, không nên quy chụp một cá nhân với toàn thể Tăng đoàn - Ảnh minh hoạ của Quảng Đạo/BGN

Không nên thối thất niềm tin chỉ vì “con sâu làm rầu nồi canh”!

GNO - So với những thành tựu to lớn của Phật giáo Việt Nam cũng như hàng ngàn những bậc thầy đạo hạnh đang làm lợi đạo ích đời, thì những “điều xấu về tu sĩ” kia chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh”. Không thể vì người ngoài mà khiến cho mình thối thất, bỏ chùa, không hướng đến đời sống đạo đức...

Thông tin hàng ngày