Sống chậm để yêu thương sâu sắc hơn

Chậm để nghe thanh âm cuộc sống - Ảnh minh họa
Chậm để nghe thanh âm cuộc sống - Ảnh minh họa

GN - Mỗi sáng đi tới đoạn đường Nguyễn Bỉnh Khiêm gần Thảo Cầm Viên, tôi đi chậm lại. Đi để mà đi, không nhằm đi để mà đến. Khoảng thời gian từ 5 giờ đến 6 giờ 30 ở đoạn đường này tĩnh, yên bình đến lạ!  

Hàng cây xanh âm thầm tỏa bóng, ríu ran chim hót gọi ngày mới, những ngọn chổi thong dong quét dọn, mặt đường như chưa từng có rác… Giữa lòng phố thị, một góc đường thân quen với tôi nhen nhúm nhiều cảm xúc đẹp. Chỉ lát nữa thôi, đoạn đường này sẽ tấp nập xe đưa rước con em đi học; những vòng xe xuôi ngược cho cuộc mưu sinh chào ngày mới.

Tận dụng vỉa hè Nguyễn Bỉnh Khiêm, có một vài người đi bộ tập thể dục; hai ba chú xe ôm đọc tin sáng, chờ khách gọi cho những cuốc xe nuôi gia đình. Tôi thấy có chị bán cà-phê vỉa hè không tỏ vẻ gì vội vàng cả, chị ngồi lướt web từ máy tính bảng và thi thoảng cười tự tại.

Từ không gian và con người ở một góc phố làm tôi soi lại mình, kịp sống chậm lại giây lát để thấy yêu đời biết mấy! Kịp nhìn kỹ nhau để cảm thông, chia sẻ cho nhau, đó cũng là cách sống, bài học làm người có bao giờ cũ đâu.

Sáng nay, sau khi đã đi qua những đoạn đường để giao báo, đem lại những nguồn tin buồn vui cuộc sống đến mọi người, tôi về lại góc đường Nguyễn Bỉnh Khiêm cà-phê vỉa hè nghe gió hát reo vi vu cùng những bông hoa dầu đang xoay mình rơi tiếp đất. Giây phút ấy như ngàn cánh mưa hoa buông mình, dâng hết đời mình cho cuộc đời. Đẹp! Đẹp lắm thay! Nghĩ đến cảnh hiện tại này, tôi như quên đi những bản tin buồn vừa đọc, như thêm nhói lòng trước sự thờ ơ lẫn nhau của một số người.

Thật ra, không hẳn đã hết cảm xúc yêu thương giữa người với người, mà vì chúng ta sống vội, đi vội, ăn vội, nói vội, làm vội, ngủ vội… Tất cả sự vội ấy dễ làm cho mình chưa kịp nhận ra những gì tươi đẹp nhất, những gì thân ái nhất để dành cho nhau. Tôi đang tập nghĩ ngược lại những điều gây ra chai sạn cảm xúc, để còn thấy được quanh mình rất nhiều gương người tốt, việc tốt đang âm thầm cống hiến cho thành phố mang tên Bác, cho xã hội ngày thêm đẹp giàu. Chợt sâu thẳm bật lên những câu thơ của thi sĩ Bùi Minh Quốc giữa một sáng Sài Gòn đang giao mùa sang đông:

“Có những lúc trên đường đời tấp nập

Ta vô tình đi vội lướt qua nhau                 

Bước lơ đãng chẳng ngờ đang để mất

Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu”.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Hòa thượng, A-xà-lê và đệ tử

Hòa thượng, A-xà-lê và đệ tử

GNO - Thầy và trò hay sư phụ và đệ tử là những người có nhân duyên quyến thuộc đạo pháp nhiều đời. Mỗi người đều có trách nhiệm và bổn phận khác nhau. Chu toàn phận sự của mình thì Phật pháp mới xương minh, tứ chúng thập phương an ổn.

Thông tin hàng ngày