Em đi chùa - Ảnh minh họa
Không hiểu sao những câu chuyện cứ thấm dần vào cái đầu non nớt của đứa trẻ sáu tuổi, mới đầu chỉ dừng lại ở việc được nghe vài câu chuyện, sau thích quá, em mượn luôn cả 3 phần “Truyện cổ Phật giáo” về. Chưa học hết vần thì nhờ chị em kể cho nghe, đánh vần được rồi thì tự mình ngồi riết một chỗ mà đọc, đọc ngấu đọc nghiến, nhưng lại phải giấu giếm vì mẹ em không cho đi chùa. Có lẽ mẹ sợ mất con.
Một điều kỳ lạ là mẹ càng cấm, em càng khao khát được đi chùa. Trước giờ mẹ em nói gì em cũng nghe, duy chỉ một điều này em không nghe lời mẹ. Hàng ngày mẹ đi làm từ sáng sớm đến 6 giờ tối mới về, tận dụng thời gian buổi trưa mẹ không về, em trốn sang chùa.
Sư thầy thương lắm, dạy em biết bao điều, đầu tiên là dạy em thiền, rồi viết chữ Nho. Cảm giác rất là thích thú, học mấy vẫn chưa thấy đủ. Sau mẹ em biết em hay trốn mẹ đi chùa, mẹ bắt nhốt em trong nhà, khóa chặt cửa chẳng cho em đi nữa. Mãi một thời gian sau, chị em cũng đi chùa, tham gia văn nghệ trong chùa, sang xin phép mẹ em cho em đi cùng em mới được vào chùa.
Em cảm thấy rất lạ là vào chùa một thời gian, khả năng ghi nhớ của em rất đáng nể. Năm đó em học lớp 2. Em nhớ hôm đó ở trên lớp chỉ cần 15 phút em có thể học thuộc một bài văn hơn một mặt giấy trong khi các bạn phải học rất lâu mới có thể thuộc. Trong lòng em càng cảm thấy thích thú, cho rằng Đức Phật Ngài đang phù hộ, em càng năng vào chùa...
Lan Phương
_________________
* Bài vở cộng tác trang Phật giáo - Tuổi trẻ, mời bạn gửi về: phatgiaovatuoitre@gmail.com.