Về bài kệ của Lục tổ Huệ Năng

Bài kệ đắc pháp của ngài Lục tổ Huệ Năng
Bài kệ đắc pháp của ngài Lục tổ Huệ Năng
0:00 / 0:00
0:00

GN - Hỏi: Tôi đọc một bài báo, có đoạn như sau: “Tăng nhân Huệ Năng thời Đường từng viết trong cuốn Bồ-đề yết như sau: Bồ-đề bản vô thụ, minh kính diệc phi đài. Phật tính thường thanh tịnh, hà xứ hữu trần ai! (Dịch nghĩa: Thân là gốc bồ-đề, tâm sáng tựa gương. Phật tính thanh tịnh, nào có bụi trần!) thể hiện rằng Phật tính thanh tịnh, trong sáng, người có Phật tính thì trong lòng sẽ không có tạp niệm”. Tôi thấy nguyên văn và dịch nghĩa khác lạ so với bài kệ của ngài Huệ Năng mà tôi đã từng đọc. Mong được quý Báo hoan hỷ sẻ chia.

(MINH TRẦN, tmaotri...@gmail.com)

Bạn Minh Trần thân mến!

Về bài kệ của Tăng nhân Huệ Năng (bấy giờ chưa được truyền y bát - là Lục tổ) thì trong thiền môn gần như ai cũng biết. Đó là: “Bồ-đề bổn vô thọ/ Minh cảnh diệc phi đài/ Bổn lai vô nhất vật/ Hà xứ nhạ trần ai?”. Nghĩa: “Bồ-đề vốn chẳng cây/ Gương sáng cũng chẳng đài/ Xưa nay không một vật/ Nơi nào dính bụi trần?” (Kinh Pháp bảo đàn, Thích Duy Lực dịch và lược giải). Thiền sư Thích Thanh Từ dịch: “Bồ-đề vốn không cây/ Gương sáng cũng chẳng đài/ Xưa nay không một vật/ Chỗ nào dính bụi bặm?” (Kinh Pháp bảo đàn giảng giải).

So sánh với Pháp bảo đàn thì trích đoạn trên cả âm lẫn nghĩa đều không chính xác. Do vậy, khi đọc các bài báo viết về các vấn đề liên quan đến Phật học có nội dung khác lạ thì cần đối chiếu với văn bản gốc tức kinh văn để thẩm định lại nội dung, mạnh dạn phê phán và loại trừ khi biết điều ấy không đúng.

Chúc các bạn tinh tấn!

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Chân dung Basho

Basho và môn đệ luận thơ hài cú

GNO - Basho mất lúc mới năm mươi tuổi. Ông không lập gia đình. Cuộc đời ông gắn bó với thi ca và môn đệ. Học trò kính trọng và yêu mến ông. Đến đâu ông cũng được họ đón mừng với hoa, tiệc tùng và sự chăm sóc. Họ làm nhà cho ông ở.
Bài trên Báo Giác Ngộ số 1286 - Thiết kế: Phòng Mỹ thuật BGN/Tống Viết Diễn

Xả buông trước thềm bệnh chết

GNO - Hộ niệm hay giáo hóa cho người bệnh sắp chết là pháp hành quan trọng và phổ biến trong thời đại Thế Tôn. Pháp tu này hiện vẫn đang được Tăng, Ni và Phật tử thực hành, góp phần hỗ trợ tích cực cho người hấp hối được sinh về cõi lành, thậm chí có thể chứng đắc Niết-bàn, giải thoát tối hậu.

Thông tin hàng ngày