GN - Hóa ra là một giấc mơ, nhưng sao giấc mơ đó thật quá!
Đây là câu chuyện do chính bố tôi kể lại: Ngày trước, khi đất nước còn đang chiến tranh, ông nội tôi cũng như các thanh niên thời ấy phải đi lính ra chiến trường. Bà nội lúc đó đang mang bầu bố tôi. Cả nhà tôi đều có truyền thống theo đạo Phật. Bà nội ngày rằm luôn đi chùa, phóng sanh, bố thí dù nhà cũng không khá giả gì nhưng bà luôn tin vào nhân quả của việc thiện. Mỗi tối, bà nội tôi còn tụng kinh Phổ môn để cầu mong cho gia đình an ổn, mọi sự bình yên….
Một đêm trong cuộc hành quân, trời mưa rả rích, ông nội tôi đang mơ màng chợp mắt nghỉ ngơi thì chợt thấy người phụ nữ áo trắng, vội vàng đi tới lay mạnh ông dậy rồi nói:
- Về gấp đi! Vợ ông sắp sinh rồi!
Ông tôi giật mình tỉnh giấc thì người phụ nữ ấy biến mất. Hóa ra là một giấc mơ, nhưng sao giấc mơ đó thật quá! Ông tôi tự nhủ như vậy nhưng chợt như có linh cảm về chuyện gì đó và lo cho bà nội tôi ở nhà. Ông liền xin với chỉ huy được về nhà vài ngày để thu xếp việc gia đình. May mà chiến sự lúc ấy không căng nên được cấp trên đồng ý. Ông nội liền cấp tốc về ngay. Nhưng khi về tới nhà, bà tôi vẫn bình thường, không bị sinh non hay trở ngại gì. Ông tôi kể lại giấc mơ đó cho bà, nghe xong bà trách:
- Chuyện mộng mị mà ông cũng tin được à. Vì chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng tới chuyện lớn là không được đâu. Thôi, ông quay lại với đơn vị đi.
Ông nội nghe lời bà, vội vàng quay lại nhưng chưa kịp tới nơi thì liền nghe tin động trời: Cả đơn vị ấy ngày hôm sau bị phục kích, không một ai sống sót! Cấp trên liền nghi ngờ ông tôi là gián điệp nên điều tra nhưng không tìm ra được chứng cứ buộc tội vì ông cũng có giấy phép xin về đàng hoàng. Nhưng sau đó, ông bị chuyển công tác về hậu phương và bị quản lý rất chặt. Ông tôi không phải ra chiến trường ác liệt đẫm máu kia nữa. Nghĩ theo một khía cạnh khác thì cũng có thể coi đây là một điều may.
Sau này khi bố tôi sinh ra, ông nội vẫn kể lại chuyện này và nói:
- Có lẽ con là trường hợp đặc biệt nhất vì chưa sinh ra đời nhưng đã cứu bố rồi. Hoặc là do nhờ người phụ nữ kia, nhưng bố chưa bao giờ được gặp lại vị ấy lần nào, kể cả trong mơ để nói tiếng cảm ơn.
Khi tôi được nghe bố kể câu chuyện này cũng là khi ông nội tôi mất được vài năm. Kể xong, đôi mắt bố tôi lại đỏ hoe, tôi không dám hỏi lý do vì sao, có lẽ bố đang nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa khi ông bà nội tôi còn sống? Cả hai ông bà đều sống thật thà, chất phác, chẳng làm điều gì trái với lương tâm bao giờ. Con cháu của ông bà luôn hiếu thảo, thuận hòa, nên khi nhắm mắt xuôi tay thuận theo lẽ vô thường, ông bà ra đi rất thanh thản.
Vì tính tò mò nên tôi cố gắng hỏi bố người phụ nữ áo trắng xuất hiện trong giấc mơ của ông nội lúc ấy là ai? Nhưng bố tôi chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Lúc ấy bố còn nằm trong bụng bà thì làm sao biết được? Nghe ông kể như thế nào thì bố chỉ thuật lại như vậy thôi! Nhưng bố vẫn luôn tin vào sự gia hộ của Tam bảo, đó không phải là niềm tin mù quáng, mà đó là niềm tin vào Từ bi và Trí tuệ của đạo Phật con à!
Khi nói điều này xong, chợt mắt bố nhìn xa xăm như hiểu ra được điều gì. Ở tầng trên, tiếng mẹ tôi tụng kinh Phổ môn cứ vang vọng mãi trong đầu tôi như một câu trả lời thật đẹp cho sự mầu nhiệm trong tu tập:
“ …Trí huệ quán bao la,
Bi quán và từ quán,
Thường nguyện thường chiêm ngưỡng
Ánh hào quang thanh tịnh,
Chiếu xuyên màn u tối,
Tiêu diệt lửa tai ương,
Thế gian bừng chói sáng…”.