GNO - Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà tôi đã lìa xa mái ấm gia đình 25 năm tròn, xuất gia vào chùa - thực tập một nếp sống thoát tục.
Ở chùa, mọi thói quen sinh hoạt phải đều chỉnh lại ngay ban đầu từ: ăn uống, ngủ nghỉ, giờ giấc trong mọi việc…, đúng như câu “nhập gia tùy tục” mà mọi người vẫn nói.
Cầu nguyện cha mẹ được bình an, sức khỏe và luôn sống trong niềm an lạc dưới bóng từ bi của Đức Phật…
Ngày tôi đi, bà nội, ba mẹ không muốn cho đi và đã khóc vì thấy tôi ốm yếu, sợ vào chùa ăn chay không nổi lại ốm thêm. Mẹ còn bảo với tôi rằng, thôi con đừng đi nữa, ở nhà với ba mẹ, cả nhà mình được ở bên nhau, chứ con đi rồi ba mẹ lại nhớ, sợ không chịu nổi. Lòng cha mẹ là thế đấy. Thế mà lúc đó tôi chỉ cười và không nói gì, tôi vô tư đến lạ, chỉ mong tới lúc đi thôi chứ không nghĩ gì đến cảm xúc của người thân thế nào cả. Có lẽ vì tôi chỉ mới là cô bé 10 tuổi.
Mùa Vu lan, thời đại công nghệ nên các phương tiện nhắc nhiều hơn, trong lòng mỗi người đều có một cảm xúc riêng khi nghĩ đến công ơn sanh thành dưỡng dục của cha mẹ.
Nói như thế không phải là tới mùa Vu lan thì những người con mới nhớ đến cha mẹ, mà là mỗi ngày trôi qua chúng ta vẫn luôn hoài niệm công ơn cao cả ấy.
Nếu không có những sự hi sinh thầm lặng của cha mẹ thì làm gì có chúng ta trưởng thành hôm nay.
Những lúc sóng gió cuộc đời thì chỉ có cha mẹ là nơi nương tựa vững chắc nhất, không bao giờ bỏ rơi con trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vui buồn gì cha mẹ vẫn dang rộng vòng tay yêu thương che chở, dìu dắt, khuyên răn, bảo bọc.
Nói đến cha mẹ thì không có bút mực nào có thể diễn tả hết được công ơn to lớn ấy, dù có làm gì cho cha mẹ đi nữa cũng không thể nào báo đáp được.
Với tôi, lúc nào lòng cũng thầm cầu nguyện cha mẹ được bình an, sức khỏe và luôn sống trong niềm an lạc dưới bóng từ bi của Đức Phật…
Bình Yên
(binhyengiuayenbinh@gmail.com)