Mẹ với nửa ngày Tết quê nghèo

GNO - Với nhiều người, Tết là một dịp vui vầy, sum họp trọn vẹn, những ngày nghỉ đầy thú vị hay những cuộc tham quan rong chơi những cảnh đẹp đất nước. Nhưng, với mẹ tôi, Tết chỉ hiện diện trong buổi sáng ngày mồng một đầu năm.

Quê tôi vốn là một cùng thuần nông nghèo của mảnh đất Quảng Nam lắm nắng mà cũng nhiều giông bão. Suốt một năm dằng dặc, để gia đình có cái ăn, để anh em tôi được đến trường, mẹ phải quần quật với ngọn rau, gốc lúa và bươn chải nơi phố chợ để kiếm từng đồng bạc lẻ.

ban rau.jpg

Chiều 30 mẹ vẫn còn bán từng bó rau - Ảnh: Minh họa

Cho đến chiều 30 Tết, mẹ vẫn còn phải khản giọng mời người ta mua những bó rau, những cây cải cuối cùng để có thêm vài đồng sắm sửa cho Tết. Đêm 30 Tết, mẹ vẫn còn lo dọn dẹp những thứ cần cho một năm mới, lo ngồi đếm lại những đồng bạc lẻ cuối cùng của năm vừa kiếm được ở buổi chợ chiều. Và trong sự mỏi mệt của cả một năm dài, mẹ thường ngủ trước khi mọi người đón giao thừa và dậy thật sớm trong ngày đầu năm.

Buổi sáng đầu năm, điều đầu tiên mẹ làm là lì xì cho anh em tôi mỗi đứa vài đồng lấy hên. Buổi chợ chiều cuối năm, mẹ không quên đi đổi những đồng tiền lẻ thật mới để lì xì cho con cháu trong nhà và hàng xóm. Rồi, sau khi nấu nướng để cúng đầu năm xong, trên chiếc xe đạp cà tàng, mẹ đèo em tôi về quê ngoại thắp hương và đi thăm bà con xóm giềng thân thuộc. Buổi sáng mùng một vội vã qua nhanh để rồi trưa mẹ lại phải về nhà lo chuyện trong nhà.

Thế là xong một cái Tết với mẹ rồi!

Chiều mồng một, mẹ lại ra đồng nhổ cỏ, bắt sâu cho những luống cải mới cấy, lo chăm cho luống rau vừa ra lá non. Lặng lẽ, âm thầm, mẹ một mình cặm cụi giữa cánh đồng rau với nắng chiều và gió xuân. Rồi mẹ lại tranh thủ nhổ cải, bó rau để sáng sớm mùng hai kịp buổi chợ Tết. Lại quần quật, lại miệt mài tiếp theo cái vòng năm cũ.

Cứ thế, năm nào Tết của mẹ tôi cũng chỉ là nửa ngày mồng một. Nửa ngày của những phút nghỉ ngơi, những thời khắc hiếm hoi tay chân được thoải mái, đầu óc bớt lo toan. Người ta chơi Tết đến cả 10 ngày, nửa tháng vẫn còn than là chưa hết vui Xuân. Vậy mà Tết của mẹ chưa có năm nào kéo dài quá 2 giờ chiều ngày mùng một.

Chắt chiu cả từ những chút thời gian đáng ra được ngơi nghỉ, mẹ một đời hi sinh để mong anh em tôi được có cơm ăn áo mặc, được học hành bằng bạn bằng bè. Năm tháng cứ qua đi, Tết hờ hững xuôi trên mái đầu mẹ đã dần bạc trắng. Chưa một lời than van, chưa một lần tiếc nuối, mẹ cứ bình nhiên đi về phía Tết, để rồi bằng lòng với nửa ngày mồng một ngắn ngủi.  

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

"Với tôi, Báo Giác Ngộ là duyên..."

"Với tôi, Báo Giác Ngộ là duyên..."

GNO - Đến chụp ảnh Lễ trao thưởng Giải Báo chí TP.HCM năm 1993 nhân kỷ niệm Ngày Báo chí Việt Nam 21-6, tôi thấy có một nhà sư trẻ lên nhận giải thưởng. Đó là thầy Thích Thiện Bảo - phóng viên Báo Giác Ngộ. Và tôi biết đến Báo Giác Ngộ kể từ hôm đó.
CTV Viên Quang

Báo Giác Ngộ "dắt" tôi vào nghề báo

GNO - Không chọn ngành báo, cũng chẳng tốt nghiệp trường báo, nhưng cho đến hiện tại tôi lại sống với công việc đặc thù chữ nghĩa - nghề báo. Và câu chuyện của những ngày mới tập tễnh với nghề, với nghiệp viết lách giờ đã trở thành kỷ niệm của… một thời để nhớ.
Ni trưởng Thích nữ Từ Nhẫn trao hỗ trợ đến đại diện Trường Trung cấp Phật học Nguyên Thiều (tỉnh Gia Lai)

Phân ban Ni giới TP.HCM hỗ trợ gần 200 ngôi chùa bị ảnh hưởng bão lụt ở 3 tỉnh miền Trung, Tây Nguyên

GNO - Từ ngày 29-11 đến ngày 2-12, đoàn Phân ban Ni giới GHPGVN TP.HCM do Ni trưởng Thích nữ Từ Nhẫn, Phó Trưởng ban Trị sự kiêm Trưởng Phân ban làm trưởng đoàn, cùng chư Ni trong Phân ban, đã đến thăm hỏi, hỗ trợ gần 200 tự viện bị ảnh hưởng bão lũ 3 tỉnh Khánh Hòa, Đắk Lắk và Gia Lai.

Thông tin hàng ngày