Sài Gòn mùa giãn cách: "Đừng khóc nữa con nhé!"

0:00 / 0:00
0:00
GNO - Tiết trời đã chuyển sang thu, những cơn mưa đầu mùa lần lượt kéo đến trên mảnh đất Sài Gòn này. Mùa thu năm nay, Sài Gòn thật buồn và vắng lặng bởi dịch bệnh Covid-19 đang hoành hành.

Đứng trước những khó khăn, mất mát của người dân Sài Gòn, một người con Phật, được nuôi dưỡng hạt giống từ bi bằng giáo lý mầu nhiệm của Ngài, tôi phó mặc bản thân để ngày đêm chung tay giúp đỡ các bệnh nhân bị nhiễm Covid-19.

Bằng những công việc nhỏ nhoi thôi, nhưng tôi tin rằng nỗ lực của mình sẽ có ý nghĩa, nhằm giúp các bệnh nhân phục hồi sức khỏe trong cuộc chiến chống lại con virus Corona này.

Hằng ngày, tôi tham gia công tác hỗ trợ bình oxy miễn phí tại một ngôi chùa địa phương, ngoài ra còn hỗ trợ vận chuyển những phần rau củ quả, thuốc men đến bà con trong khu cách ly, bệnh viện dã chiến. Những lúc thế này, tôi nhận ra được tình người thật ấm áp làm sao. Những chuyến xe khắp mọi miền tổ quốc hỗ trợ lương thực, nhu yếu phẩm hướng về miền Nam thân yêu, để chia sẻ chút lòng "một miếng khi đói bằng một gói khi no".

Tình người trong đại dịch Covid-19

Tình người trong đại dịch Covid-19

Và đây cũng chính là khoảng thời gian quý báu để tôi hiểu được quy luật cuộc sống này là vô thường, ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh, ngắn ngủi. Có một kỷ niệm buồn mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Một buổi sáng, tôi nhận được cuộc gọi khẩn khi bình minh vẫn chưa ló dạng, đầu dây bên kia giọng đượm buồn của một anh thanh niên khoảng đôi mươi: “Thầy ơi, ba con mất rồi!”. Tôi cảm nhận sự đau thương của người bạn trẻ qua từng tiếng nói nghẹn ngào.

Thế nhưng, nỗi đau lại càng chồng chất khi khoảng chiều hôm ấy, tôi tiếp tục nhận được tin mẹ anh ấy cũng đã trút bỏ hơi thở cuối cùng, tạm biệt dương gian để về cõi Phật mất rồi. Cuộc sống này là một chuỗi tuần hoàn sinh - lão - bệnh - tử, nó bao phủ cả vạn vật trên thế gian. Dịch bệnh xảy ra đã cướp đi bao sinh mạng người. Tôi chỉ còn biết ngậm ngùi động viên em: "Thôi cố lên, đừng khóc nữa, con nhé!" dẫu biết rằng, nỗi đau này làm sao một sớm, một chiều có thể nguôi ngoai.

Sài Gòn, thành phố lại tiếp tục những ngày giãn cách để phòng chống dịch bệnh. Tôi mong rằng, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để vượt qua và hãy cùng nhau viết tiếp những câu chuyện về tình người trong mùa dịch này. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi tin là như thế!

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Các tác giả nhận quà tri ân của Câu lạc bộ Phóng viên - Cộng tác viên Báo Giác Ngộ tại buổi lễ tổng kết chuyên mục "Đi cùng Giác Ngộ" chiều 27-12- Ảnh: Quảng Đạo/BGN

"Đi cùng Giác Ngộ" - Gặp mặt chương trình của Câu lạc bộ PV-CTV hướng đến kỷ niệm nửa thế kỷ tờ báo đạo

GNO - Chiều nay, 27-12, tại hội trường trụ sở tòa soạn báo (85 Nguyễn Đình Chiểu, P.Xuân Hòa, TP.HCM), Câu lạc bộ Phóng viên - Cộng tác viên Báo Giác Ngộ tổ chức Lễ tổng kết chuyên mục "Đi cùng Giác Ngộ", với sự tham dự của chư Tăng Ni, cư sĩ Phật tử, quý thiện hữu tri thức và những người yêu mến đạo Phật.
Buổi ra mắt cuốn sách "Giấc mơ hóa Rồng Xanh" của tác giả Trần Tuệ Tri được tổ chức vào sáng ngày 27-12 tại Trung tâm Khởi nghiệp Sáng tạo TP.HCM (P.Xuân Hòa, TP.HCM) - Ảnh: TC

“Giấc mơ hóa Rồng Xanh” và ước vọng về một tương lai hạnh phúc

GNO - Trong buổi ra mắt cuốn sách mới nhất của mình được tổ chức vào sáng ngày 27-12 tại Trung tâm Khởi nghiệp Sáng tạo TP.HCM (P.Xuân Hòa, TP.HCM), tác giả Trần Tuệ Tri cùng các khách mời chia sẻ viễn kiến về một xã hội Việt Nam thịnh vượng, hùng cường nhưng cũng giàu bản sắc văn hóa, đủ đầy hạnh phúc.
Độc giả Nga Nguyễn: Báo Giác Ngộ trong tôi là một hành trình tỉnh thức

Độc giả Nga Nguyễn: Báo Giác Ngộ trong tôi là một hành trình tỉnh thức

GNO - Có những mối nhân duyên không đến bằng tiếng gọi lớn, mà bằng sự bền bỉ. Với tôi, Báo Giác Ngộ là một nhân duyên như thế, bắt đầu từ những năm tháng sinh viên non trẻ, đi qua bao đổi thay của cuộc đời, để rồi ở lại như một điểm tựa tinh thần, nơi chữ nghĩa không chỉ để đọc, mà để soi lại chính mình.

Thông tin hàng ngày