Viết ngắn: Ba ơi ! Con muốn gặp mẹ

Viết ngắn: Ba ơi ! Con muốn gặp mẹ

Nghe tin cơn bão đến, lòng  tôi lo sợ nghĩ về quê hương   miền Trung, tôi liền điện thoại thăm gia đình. Từ đầu hôm cuộc gọi lần thứ nhất cho đến lần thứ sáu. Lúc thì chị Hai tôi, lúc thì ba tôi nhấc máy với những lời nói vội vã: “Thôi nha thôi nha. Trời bão lớn lắm gió dập cửa ầm ầm nhà tole dỡ nóc rồi Ba phải đi quan sát nhà… không nghe điện thoại được nữa”. Tôi nghe văng vẳng tiếng khóc của em gái út và các cháu nhỏ của tôi tập tụ về nương náu trốn bão tại nhà.

Tôi nóng lòng gọi điện thoại muốn gặp mẹ, “Ba ơi! Ba hãy cho con gặp mẹ đi ba”. Tôi nhớ lại những cơn đau tim dữ dội của mẹ tôi vào những lúc trời bão mưa lụt. Tôi đòi gặp mẹ một lần để an ủi… Ba tôi nói, tiếng được tiếng mất rằng: Mẹ đang ẵm bé Nguyệt (?) Trốn nằm dưới gầm bếp, thôi để cho mẹ trốn nằm yên trong đó đi, bé Nguyệt run sợ khóc rất nhiều con ạ, cả nhà đều lo sợ cơn bão số 9 này, ba có mua mấy gói mì để sẵn nhưng không nấu nướng và chẳng ăn uống được gì! Rồi, ba tôi cúp máy.

Tôi nằm trằn trọc không ngủ được, cầu mong trời mau sáng để trả lại sự bình yên cho mọi người… Nhìn đồng hồ, tôi thấy kim mới chỉ đến 1 giờ 30. Tôi tiếp tục điện thoại một lần nữa, lần này chuông không đổ, có lẽ đường dây bị hỏng rồi…!

Đêm nay tôi rất lo lắng, lòng buồn rười rượi, mãi nhưng không được gặp mẹ, tôi ước ao được nghe tiếng nói của mẹ một lần, hơi thở dài của mẹ, nhưng mà không được. Có lẽ giờ này mẹ đang ẩn náu dưới tấm đan gầm bếp mà mẹ cho rằng chỗ ẩn náu ấy là nơi an toàn đối với mẹ trong lúc này?! Có phải mẹ đang ám ảnh cơn bão Chenchu năm vừa rồi ở trước nhà mình bị sập đổ tường đè đứa bé 4 tuổi chết?! Cái mất mát đau thương sầu thảm của những người mất con ấy khiến mẹ sợ hãi?! Thật là khủng khiếp và kinh hoàng của những cơn bão đi qua, đã lấy đi sự mất mát đau khổ tang thương của những người đã tạo nên đôi bàn tay và mồ hôi nước mắt… Tôi ở TP.HCM với không khí nhộn nhịp vui tươi mát mẻ, lòng tôi luôn hướng về mẹ, ước ao giờ này được ở bên cạnh mẹ để săn sóc mẹ.

Tôi ngồi đây, xin chuyển dòng năng lượng ấm áp này đến trái tim lo âu của mẹ. Tôi chỉ biết xin cầu nguyện trên Đức Bồ tát Quán Thế Âm từ bi cứu khổ cứu nạn đến mẹ tôi, cho gia đình tôi và cho tất cả những người đang gặp nguy hiểm kinh sợ này được tai qua nạn khỏi, được sự che chở tươi mát đến với mọi người. Tôi cầu mong đừng có sự tan tác đau thương xảy ra của những gia đình vì sợ mất con, mất mẹ, mất người thân… Cầu mong sự bình an đến với mọi người mọi nhà, cầu mong thời gian qua nhanh, trời mau sáng để mang ánh bình minh đến với mọi người, mọi gia đình trở về đoàn tụ tràn đầy ấm no.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Các tác giả nhận quà tri ân của Câu lạc bộ Phóng viên - Cộng tác viên Báo Giác Ngộ tại buổi lễ tổng kết chuyên mục "Đi cùng Giác Ngộ" chiều 27-12- Ảnh: Quảng Đạo/BGN

"Đi cùng Giác Ngộ" - Gặp mặt chương trình của Câu lạc bộ PV-CTV hướng đến kỷ niệm nửa thế kỷ tờ báo đạo

GNO - Chiều nay, 27-12, tại hội trường trụ sở tòa soạn báo (85 Nguyễn Đình Chiểu, P.Xuân Hòa, TP.HCM), Câu lạc bộ Phóng viên - Cộng tác viên Báo Giác Ngộ tổ chức Lễ tổng kết chuyên mục "Đi cùng Giác Ngộ", với sự tham dự của chư Tăng Ni, cư sĩ Phật tử, quý thiện hữu tri thức và những người yêu mến đạo Phật.
Buổi ra mắt cuốn sách "Giấc mơ hóa Rồng Xanh" của tác giả Trần Tuệ Tri được tổ chức vào sáng ngày 27-12 tại Trung tâm Khởi nghiệp Sáng tạo TP.HCM (P.Xuân Hòa, TP.HCM) - Ảnh: TC

“Giấc mơ hóa Rồng Xanh” và ước vọng về một tương lai hạnh phúc

GNO - Trong buổi ra mắt cuốn sách mới nhất của mình được tổ chức vào sáng ngày 27-12 tại Trung tâm Khởi nghiệp Sáng tạo TP.HCM (P.Xuân Hòa, TP.HCM), tác giả Trần Tuệ Tri cùng các khách mời chia sẻ viễn kiến về một xã hội Việt Nam thịnh vượng, hùng cường nhưng cũng giàu bản sắc văn hóa, đủ đầy hạnh phúc.
Độc giả Nga Nguyễn: Báo Giác Ngộ trong tôi là một hành trình tỉnh thức

Độc giả Nga Nguyễn: Báo Giác Ngộ trong tôi là một hành trình tỉnh thức

GNO - Có những mối nhân duyên không đến bằng tiếng gọi lớn, mà bằng sự bền bỉ. Với tôi, Báo Giác Ngộ là một nhân duyên như thế, bắt đầu từ những năm tháng sinh viên non trẻ, đi qua bao đổi thay của cuộc đời, để rồi ở lại như một điểm tựa tinh thần, nơi chữ nghĩa không chỉ để đọc, mà để soi lại chính mình.

Thông tin hàng ngày