Cái sân vuông & nơi thờ Phật

Giác Ngộ - Đọc và hình dung về một cái sân nhỏ, đầy hoa lá, có một bụi trúc (à, mà không, phải hai bụi cho có đôi) và tôn tượng Đức Bụt Bổn sư bằng đá, thứ đá tự nhiên nằm cao cao, xen giữa những bụi trúc, những thảm cỏ, và hoa tươi cùng một cái hồ có nước thật mát.

Cái sân vuông trong mơ ước, trong ý niệm và có thể tương lai sẽ là hiện thực để mình có cơ hội tiếp xúc với Bụt trong một không gian thi vị như thế…

Nơi thờ Phật - Ảnh minh hoạ

Đọc “Cái sân vuông và nơi thờ Phật” mình còn được học rất nhiều những suy nghĩ rất đời, rất thanh tao và cũng thật triết lý, kiểu như thế này: “Có khi, ta còn cho rằng mình biết nhiều hơn người kia. Ta biết nhiều hơn, giỏi hơn, có giá trị hơn. Nhưng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, chúng ta phải buông bỏ cái biết của mình đi để mà nhìn, mà nghe, mà ngạc nhiên với những gì đang có mặt” (Bài Ở một nơi hoàn toàn xa lạ).

Đừng để cho cái biết làm hàng rào cho sự lắng nghe và học hỏi thêm những điều mới mẽ, hoặc là những điều hay ho là một nghệ thuật, một sự trải lòng không đơn giản!

Hoặc, đọc mấy dòng này: “Mỗi khi, có niềm tin vào sự sống, thì đôi mắt em sáng ra. Trong đôi mắt ấy, tôi thấy một nụ cười. Dù đang đi qua một giai đoạn khó khăn, nhiều khổ đau, thì đôi mắt cũng có thể cười được” (Bài Mỗi nụ cười là một bài thơ), tôi lại nhớ đến những ánh mắt và nụ cười (quen). Nhớ nụ cười và ánh mắt điềm nhiên trong buổi thiền trà trên sân thượng (của một người). Buổi thiền trà ấy khai mở cho mình rất nhiều điều mới mẽ, nó giúp mình bình tâm, lắng lòng, ngay cả khi đó là lúc những cơn sóng nơi lòng người nổi lên dữ dội nhất…

Nhớ...

Chỉ đơn thuần là nhớ khi đọc “Cái sân vuông và nơi thờ Phật” để rồi xem “góp nhặt đầu tiên”, những hình ảnh về những chuyến ngược xuôi, dạo chơi ở chùa Tâm Thành, nghe tiếng nhạc thiền trong khói trầm nghi ngút giữa khung cảnh nghiêm trang của nơi thờ Phật…

Rồi thì lật lại ký ức, lật lại những gì đã viết, để thôi chờ đợi, để chỉ nhớ rồi sẽ quên, như một lẽ đương nhiên. Hiện tại luôn là phương thuốc quý để chữa lành mọi vết thương, xô dạt đi những hình ảnh quá khứ (chỉ còn là quá khứ).

Mỉm cười, lắng, và hướng về “cái sân vuông và nơi thờ Phật” mà mình nghĩ là nó sẽ có mặt khi mình quay về, nơi đó mang tên quê nhà, hoặc là nơi mình sẽ đặt chân tới… Không xa đâu, tôi nhỉ?

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

 Hiểu về Phân kinh Thạch đài của Nguyễn Du

Hiểu về Phân kinh Thạch đài của Nguyễn Du

NSGN - Nền văn học nước nhà ghi danh Nguyễn Du (1766-1820) như một tác gia lớn của chủ nghĩa nhân đạo. Thế giới tôn vinh nhà thơ là danh nhân văn hóa. Tên tuổi của ông gắn liền với Truyện Kiều.
"Báo Giác Ngộ luôn là người bạn đồng hành tinh thông, mang đến những giá trị chuẩn mực cho người đọc"

"Báo Giác Ngộ luôn là người bạn đồng hành tinh thông, mang đến những giá trị chuẩn mực cho người đọc"

GNO - Từ những năm tháng còn rất trẻ, tôi đã có duyên được làm bạn với Báo Giác Ngộ. Qua từng trang báo, từng câu chuyện, tôi dần nhận ra rằng mối duyên ấy không chỉ đơn thuần là thói quen đọc báo, mà đó là niềm hạnh phúc đã theo tôi suốt chặng đường trưởng thành, lắng đọng trong tâm thức.
Thiết kế: Hạnh Đăng/BGN

Chuyên mục “Đi cùng Giác Ngộ” nhận được nhiều sự quan tâm của chư Tăng Ni, bạn đọc

GNO - Hướng đến kỷ niệm 50 năm Báo Giác Ngộ xuất bản số đầu tiên, theo sự phân công của Ban Biên tập, Câu lạc bộ Phóng viên - Cộng tác viên Báo Giác Ngộ tổ chức chuyên mục “Đi cùng Giác Ngộ”. Ngay sau khi thông báo, chuyên mục đã nhận được sự quan tâm của chư Tăng Ni, quý bạn đọc qua các phản hồi hàng ngày.

Thông tin hàng ngày