Đi tu khi còn trẻ

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
GNO - Có ai đó từng hỏi tôi: "Thầy có bao giờ hối tiếc khi đi tu từ khi còn trẻ không?". Tôi chỉ mỉm cười. Câu hỏi ấy không phải lần đầu tôi nghe và cũng không phải lần đầu tôi tự hỏi chính mình.

Đi tu là một quyết định lớn, nhất là khi tuổi đời còn xanh. Người ta bảo tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất để yêu, để sống, để trải nghiệm. Nhưng nếu một người trẻ từ bỏ tất cả để khoác lên mình chiếc áo tu sĩ, đó là mất mát hay là một sự lựa chọn đúng đắn?

Nhìn từ góc độ thế gian, có vẻ như người đi tu mất rất nhiều thứ. Trước hết là mất một tuổi trẻ đầy sôi nổi. Trong khi bạn bè cùng trang lứa còn đang vun đắp những ước mơ, tung tăng với những chuyến đi trải nghiệm,... thì tôi đã chọn con đường vào chùa, sáng tối tụng kinh, học đạo, tu tập. Một số người bảo: "Uổng quá! Thanh xuân là để tận hưởng, cớ sao lại khép mình sớm như vậy?". Nhưng tôi tự hỏi: Có chắc ngoài kia là hưởng thụ? Hay cũng có những hoang mang, chênh vênh? Có bao người tuổi trẻ sôi nổi nhưng tâm lại bất an?

Xuất gia cũng đồng nghĩa với việc xa rời gia đình, bạn bè. Không còn những bữa cơm quây quần bên cha mẹ, không còn những cuộc chuyện trò thân mật với bạn bè, không còn những ngày tháng tự do rong ruổi trên những nẻo đường. Ai chẳng nhớ? Ai chẳng có lúc thấy cô đơn? Nhưng rồi tôi hiểu ra rằng, cha mẹ cũng sẽ già, bạn bè rồi cũng mỗi người một hướng, đâu ai có thể mãi mãi bên nhau? Khi ta nương tựa vào một thứ gì đó bên ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc rời xa.

Nhiều người nhìn tôi và nói: "Nếu không đi tu, thầy có thể có một công việc tốt, một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống ổn định". Đúng, có thể lắm! Nhưng thử nhìn xem, có biết bao người ngoài kia có đủ công danh, tiền bạc, gia đình mà vẫn bất an, vẫn thấy cuộc đời trống rỗng? Khi bước chân vào chùa, tôi nhận ra rằng, những gì tôi mất đi đều là những thứ vô thường. Còn những gì tôi nhận ra được là những điều không thể đo đếm. Đặc biệt đó là sự bình an nội tâm. Tôi không còn phải lo lắng về ngày mai, không còn chạy theo những được - mất, hơn - thua, mà học cách đón nhận mọi thứ bằng tâm an nhiên. Hạnh phúc không nằm ở những gì ta sở hữu, mà nằm ở cách ta buông bỏ.

Nếu ngày trước tôi từng hỏi: "Mình là ai? Sống để làm gì?" thì nay tôi đã tìm thấy câu trả lời. Tôi hiểu rằng tất cả những khổ đau trên đời đều đến từ tham - sân - si của chính mình. Và tôi học cách chuyển hóa nó. Tôi cũng học được cách yêu thương rộng lớn hơn. Ngày xưa, tình thương của tôi chỉ gói gọn trong gia đình, trong những người thân quen. Bây giờ, tôi học cách yêu thương cả những người xa lạ, thậm chí cả những người làm tổn thương tôi. Và nếu một câu kinh, một lời chỉ dạy có thể giúp ai đó bớt khổ, tôi cảm thấy mình hạnh phúc và biết rằng, mình không uổng phí đời tu.

Người ta bảo: "Thanh xuân như cơn mưa rào, dù lạnh vẫn muốn đắm mình". Nhưng tôi tin, có những cơn mưa khác mát mẻ và dịu dàng hơn. Đó là cơn mưa của sự tỉnh thức, của đời sống an vui, của một nội tâm không còn xao động trước bão giông.

Có một câu hỏi mà tôi vẫn hay tự vấn: "Nếu quay lại, tôi có chọn con đường này nữa không?". Và câu trả lời luôn là: "Có!". Chọn con đường này, có thể, tôi mất đi những niềm vui của ngũ dục thế gian, nhưng tôi lại tìm thấy những điều không gì đánh đổi được. Đó là sự bình an, là trí tuệ, là một đời sống có ý nghĩa. Với tôi, con đường tu hành chưa bao giờ là một mất mát.

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Đi cùng Giác Ngộ: Những chia sẻ từ trái tim

Đi cùng Giác Ngộ: Những chia sẻ từ trái tim

GNO - Chuyên mục Đi cùng Giác Ngộ đã nhận được sự quan tâm và hưởng ứng của chư tôn đức Tăng Ni, cộng tác viên, quý bạn đọc khắp mọi miền đất nước. Những bài viết gửi đều là những lời nói từ trái tim với tình yêu thương, những lời chúc tốt đẹp và cả những kỳ vọng đối với báo trong chặng đường tiếp theo.
[Podcast] Hòa thượng Thích Thiện Thống: Báo Giác Ngộ cần phát triển đội ngũ cộng tác viên tại các tỉnh thành

[Podcast] Hòa thượng Thích Thiện Thống: Báo Giác Ngộ cần phát triển đội ngũ cộng tác viên tại các tỉnh thành

GNO - Chia sẻ cùng chương trình Podcast kỷ niệm 50 năm ngày Báo Giác Ngộ ra số đầu tiên, Hòa thượng Thích Thiện Thống, Phó Chủ tịch Hội đồng Trị sự, Phó Trưởng ban kiêm Chánh Thư ký Ban Tăng sự T.Ư mong Báo Giác Ngộ phát triển đội ngũ cộng tác viên tại các tỉnh, thành để lan tỏa Phật sự tại các địa phương.
Thượng tọa Thích Tâm Hải trao học bổng đến học sinh, sinh viên nhân dịp kỷ niệm 50 năm Báo Giác Ngộ xuất bản số báo đầu tiên (1-1-1976 – 1-1-2026) - Ảnh: Quảng Đạo/BGN

Trao học bổng Báo Giác Ngộ đến sinh viên, học sinh nhân dịp kỷ niệm nửa thế kỷ xuất bản số đầu tiên

GNO - Sáng nay, 30-12, tại hội trường tòa soạn (85 Nguyễn Đình Chiểu, P.Xuân Hòa, TP.HCM) đã diễn ra Lễ trao học bổng đến các em học sinh, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn đạt thành tích tốt trong học tập, nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày Báo Giác Ngộ ra số đầu tiên (1-1-1976 – 1-1-2026). 

Thông tin hàng ngày