GN - Nhờ tham dự khóa tu “Niệm Phật - Một ngày an lạc” mà tôi có được nhiều bạn tu. Trong sách Luận ngữ, Đức Khổng Tử nói rằng: “Trong ba người đi đường ắt có một người là thầy ta”. Đó là người đi đường thôi, huống chi tôi đang có hơn trăm người bạn tu hiền hòa quý mến trong những khóa tu này, và tôi học hỏi rất nhiều ở họ.
Sám hối - Ảnh minh họa
Khóa tu lần này, tôi dành ít phút nghỉ trưa để trò chuyện với một người bạn tu đặc biệt. Tôi nói đặc biệt vì anh là người khuyết tật duy nhất trong khóa tu này. Nhìn dáng đi khập khiễng trong bước chân thiền hành khiến những người lành lặn như tôi thấy thương anh vô cùng. Nhưng thương nhất là khi anh lạy xuống năm vóc sát đất vì anh chỉ còn một cánh tay, một bàn tay xòe ra nửa búp sen thôi khiến ai nhìn thấy đều không khỏi xúc động. Đồng hành bên anh trên mỗi bước thiền hành mới thấy sự thành kính chất chứa trên vầng trán bao la và đôi mắt rực sáng của anh.
Anh bạn tu đặc biệt ấy có pháp danh Tâm Đài, trạc hơn năm mươi tuổi, anh là một thương binh khi còn rất trẻ tuổi mới đôi mươi. Nhà ở gần chùa nhưng Bụt còn rất xa lạ với anh vì nhà anh chỉ thờ cúng ông bà. Anh nói đùa: “Gần chùa gọi Bụt bằng anh, gọi thầy bằng chú”. Mãi đến mấy năm sau này khi anh bị bệnh mới gặp được câu kinh niệm Phật.
Anh bị bệnh thần kinh tọa, vôi hóa đĩa đệm cột sống; gia đình đưa anh vào Bệnh viện Chợ Rẫy chữa trị, nhưng bệnh của anh đã mãn tính nặng, hiện tại bệnh viện chưa có thuốc đặc trị nào có thể chữa lành.
Anh có những ngày dài tuyệt vọng với cơn đau dai dẳng, đi lại rất khó khăn. Anh về điều trị theo chế độ bảo hiểm y tế tại Bệnh viện Đông y của tỉnh nhà, nhằm hạn chế bớt những cơn đau. Duyên lành, anh gặp được vị lương y trực tiếp điều trị cho anh là một Phật tử. Ông thương người thương binh với bước chân khập khiễng lại lâm vào hoàn cảnh bệnh tật. Vị lương y Phật tử khuyên anh một cách chân tình: “Thuốc tra, ma cầu. Đau thì phải uống thuốc nhưng anh nên về ăn chay, niệm Phật và sám hối thêm, biết đâu duyên lành sẽ đến với anh”.
Và duyên lành như một phép mầu thực sự đã đến với anh bạn tôi. Nhà ở gần chùa, vậy mà phải mất rất nhiều năm anh mới gọi đúng tên Phật hiệu. Ngày lại ngày qua, anh siêng năng ngồi tụng kinh, niệm Phật, cầu nguyện chư Phật, Bồ-tát gia hộ cho anh tật bệnh tiêu trừ. Những lời kinh sám hối anh đã thuộc nằm lòng, thấm sâu vào tâm khảm trong niềm tin tha thiết: “Đệ tử kính lạy/ Đức Phật Thích Ca/ Phật A Di Đà/ Thập phương chư Phật/ Vô lượng Phật pháp/ Cùng Thánh Hiền Tăng/ Đệ tử lâu đời lâu kiếp/ Nghiệp chướng nặng nề/ Tham giận kiêu căng/ Si mê lầm lạc/ Ngày nay nhờ Phật/ Biết sự lỗi lầm/ Thành tâm sám hối/ Thề tránh điều dữ/ Nguyện làm việc lành/ Ngưỡng trông ơn Phật/ Từ bi gia hộ/ Thân không tật bệnh/ Tâm không phiền não/ Hàng ngày an vui tu tập/ Pháp Phật nhiệm mầu/...”.
Anh vừa chữa trị theo Đông y, vừa ăn chay trường, tụng kinh niệm Phật, uống nước “Đại bi thủy”; tất cả loại thuốc này đã đem lại cho anh sự nhiệm mầu không thể nghĩ bàn. Bệnh tình anh lần hồi thuyên giảm rồi bình phục. Lúc này anh mới hiểu ra lời khuyên của vị lương y: “Thuốc tra, ma cầu”. Ma ở đây không phải là ma quỷ mà là ma nghiệp chướng của mình mang theo từ nhiều đời nhiều kiếp chưa giải kết.
Anh đã nhẹ gánh khổ đau bệnh tật, thân tâm an lạc nhờ vào lòng tin thành kính tha thiết và sự hành trì đúng đắn những vị thuốc Phật. Anh thương binh pháp danh Tâm Đài hiện rất hạnh phúc, được lành bệnh vì đã có duyên đến với Phật.