Sài Gòn mùa giãn cách: "Đừng khóc nữa con nhé!"

0:00 / 0:00
0:00
GNO - Tiết trời đã chuyển sang thu, những cơn mưa đầu mùa lần lượt kéo đến trên mảnh đất Sài Gòn này. Mùa thu năm nay, Sài Gòn thật buồn và vắng lặng bởi dịch bệnh Covid-19 đang hoành hành.

Đứng trước những khó khăn, mất mát của người dân Sài Gòn, một người con Phật, được nuôi dưỡng hạt giống từ bi bằng giáo lý mầu nhiệm của Ngài, tôi phó mặc bản thân để ngày đêm chung tay giúp đỡ các bệnh nhân bị nhiễm Covid-19.

Bằng những công việc nhỏ nhoi thôi, nhưng tôi tin rằng nỗ lực của mình sẽ có ý nghĩa, nhằm giúp các bệnh nhân phục hồi sức khỏe trong cuộc chiến chống lại con virus Corona này.

Hằng ngày, tôi tham gia công tác hỗ trợ bình oxy miễn phí tại một ngôi chùa địa phương, ngoài ra còn hỗ trợ vận chuyển những phần rau củ quả, thuốc men đến bà con trong khu cách ly, bệnh viện dã chiến. Những lúc thế này, tôi nhận ra được tình người thật ấm áp làm sao. Những chuyến xe khắp mọi miền tổ quốc hỗ trợ lương thực, nhu yếu phẩm hướng về miền Nam thân yêu, để chia sẻ chút lòng "một miếng khi đói bằng một gói khi no".

Tình người trong đại dịch Covid-19

Tình người trong đại dịch Covid-19

Và đây cũng chính là khoảng thời gian quý báu để tôi hiểu được quy luật cuộc sống này là vô thường, ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh, ngắn ngủi. Có một kỷ niệm buồn mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Một buổi sáng, tôi nhận được cuộc gọi khẩn khi bình minh vẫn chưa ló dạng, đầu dây bên kia giọng đượm buồn của một anh thanh niên khoảng đôi mươi: “Thầy ơi, ba con mất rồi!”. Tôi cảm nhận sự đau thương của người bạn trẻ qua từng tiếng nói nghẹn ngào.

Thế nhưng, nỗi đau lại càng chồng chất khi khoảng chiều hôm ấy, tôi tiếp tục nhận được tin mẹ anh ấy cũng đã trút bỏ hơi thở cuối cùng, tạm biệt dương gian để về cõi Phật mất rồi. Cuộc sống này là một chuỗi tuần hoàn sinh - lão - bệnh - tử, nó bao phủ cả vạn vật trên thế gian. Dịch bệnh xảy ra đã cướp đi bao sinh mạng người. Tôi chỉ còn biết ngậm ngùi động viên em: "Thôi cố lên, đừng khóc nữa, con nhé!" dẫu biết rằng, nỗi đau này làm sao một sớm, một chiều có thể nguôi ngoai.

Sài Gòn, thành phố lại tiếp tục những ngày giãn cách để phòng chống dịch bệnh. Tôi mong rằng, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để vượt qua và hãy cùng nhau viết tiếp những câu chuyện về tình người trong mùa dịch này. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi tin là như thế!

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

"Với tôi, Báo Giác Ngộ là duyên..."

"Với tôi, Báo Giác Ngộ là duyên..."

GNO - Đến chụp ảnh Lễ trao thưởng Giải Báo chí TP.HCM năm 1993 nhân kỷ niệm Ngày Báo chí Việt Nam 21-6, tôi thấy có một nhà sư trẻ lên nhận giải thưởng. Đó là thầy Thích Thiện Bảo - phóng viên Báo Giác Ngộ. Và tôi biết đến Báo Giác Ngộ kể từ hôm đó.
CTV Viên Quang

Báo Giác Ngộ "dắt" tôi vào nghề báo

GNO - Không chọn ngành báo, cũng chẳng tốt nghiệp trường báo, nhưng cho đến hiện tại tôi lại sống với công việc đặc thù chữ nghĩa - nghề báo. Và câu chuyện của những ngày mới tập tễnh với nghề, với nghiệp viết lách giờ đã trở thành kỷ niệm của… một thời để nhớ.
Ni trưởng Thích nữ Từ Nhẫn trao hỗ trợ đến đại diện Trường Trung cấp Phật học Nguyên Thiều (tỉnh Gia Lai)

Phân ban Ni giới TP.HCM hỗ trợ gần 200 ngôi chùa bị ảnh hưởng bão lụt ở 3 tỉnh miền Trung, Tây Nguyên

GNO - Từ ngày 29-11 đến ngày 2-12, đoàn Phân ban Ni giới GHPGVN TP.HCM do Ni trưởng Thích nữ Từ Nhẫn, Phó Trưởng ban Trị sự kiêm Trưởng Phân ban làm trưởng đoàn, cùng chư Ni trong Phân ban, đã đến thăm hỏi, hỗ trợ gần 200 tự viện bị ảnh hưởng bão lũ 3 tỉnh Khánh Hòa, Đắk Lắk và Gia Lai.

Thông tin hàng ngày