Sài Gòn mùa giãn cách: "Đừng khóc nữa con nhé!"

0:00 / 0:00
0:00
GNO - Tiết trời đã chuyển sang thu, những cơn mưa đầu mùa lần lượt kéo đến trên mảnh đất Sài Gòn này. Mùa thu năm nay, Sài Gòn thật buồn và vắng lặng bởi dịch bệnh Covid-19 đang hoành hành.

Đứng trước những khó khăn, mất mát của người dân Sài Gòn, một người con Phật, được nuôi dưỡng hạt giống từ bi bằng giáo lý mầu nhiệm của Ngài, tôi phó mặc bản thân để ngày đêm chung tay giúp đỡ các bệnh nhân bị nhiễm Covid-19.

Bằng những công việc nhỏ nhoi thôi, nhưng tôi tin rằng nỗ lực của mình sẽ có ý nghĩa, nhằm giúp các bệnh nhân phục hồi sức khỏe trong cuộc chiến chống lại con virus Corona này.

Hằng ngày, tôi tham gia công tác hỗ trợ bình oxy miễn phí tại một ngôi chùa địa phương, ngoài ra còn hỗ trợ vận chuyển những phần rau củ quả, thuốc men đến bà con trong khu cách ly, bệnh viện dã chiến. Những lúc thế này, tôi nhận ra được tình người thật ấm áp làm sao. Những chuyến xe khắp mọi miền tổ quốc hỗ trợ lương thực, nhu yếu phẩm hướng về miền Nam thân yêu, để chia sẻ chút lòng "một miếng khi đói bằng một gói khi no".

Tình người trong đại dịch Covid-19

Tình người trong đại dịch Covid-19

Và đây cũng chính là khoảng thời gian quý báu để tôi hiểu được quy luật cuộc sống này là vô thường, ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh, ngắn ngủi. Có một kỷ niệm buồn mà có lẽ tôi không bao giờ quên được. Một buổi sáng, tôi nhận được cuộc gọi khẩn khi bình minh vẫn chưa ló dạng, đầu dây bên kia giọng đượm buồn của một anh thanh niên khoảng đôi mươi: “Thầy ơi, ba con mất rồi!”. Tôi cảm nhận sự đau thương của người bạn trẻ qua từng tiếng nói nghẹn ngào.

Thế nhưng, nỗi đau lại càng chồng chất khi khoảng chiều hôm ấy, tôi tiếp tục nhận được tin mẹ anh ấy cũng đã trút bỏ hơi thở cuối cùng, tạm biệt dương gian để về cõi Phật mất rồi. Cuộc sống này là một chuỗi tuần hoàn sinh - lão - bệnh - tử, nó bao phủ cả vạn vật trên thế gian. Dịch bệnh xảy ra đã cướp đi bao sinh mạng người. Tôi chỉ còn biết ngậm ngùi động viên em: "Thôi cố lên, đừng khóc nữa, con nhé!" dẫu biết rằng, nỗi đau này làm sao một sớm, một chiều có thể nguôi ngoai.

Sài Gòn, thành phố lại tiếp tục những ngày giãn cách để phòng chống dịch bệnh. Tôi mong rằng, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để vượt qua và hãy cùng nhau viết tiếp những câu chuyện về tình người trong mùa dịch này. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi tin là như thế!

Tin cùng chuyên mục

Tin mới

Ảnh: Trần Thế Phong/BGN

Cha chúng ta rất bình dị

GNO - Đấng Từ phụ là Cha lành muôn loại, trong đó có tôi. Cha tôi rất được mọi người tôn kính nhưng không vì thế mà ông thấy mình cao. Ngược lại ông đối xử với tất cả mọi người một cách bình đẳng.
Trong khoa nghi nhật tụng hiện hành đều có sự kết hợp chặt chẽ giữa kinh và chú...

Trì chú mọi lúc, mọi nơi liệu có bất kính?

GNO - Hàng ngày ngoài thời khóa công phu, khi đi xe, đi bộ, nằm nghỉ (có khi xem ti-vi), tôi thường trì chú Đại bi , chú Dược Sư . Gần đây tôi có đọc tụng thêm kinh Địa Tạng . Xin hỏi trì niệm trong mọi lúc, mọi nơi như vậy có phạm lỗi bất kính không? 
Cao nguyên Khorat, các dãy núi và vị trí các địa điểm Phật giáo trong hệ thống sông Mun (vòng tròn màu xanh), Chi (vòng tròn màu vàng) và Mekong (vòng tròn màu trắng)

Dòng sông của Pháp: Phật giáo trên cao nguyên Khorat

GNO - “Pháp cũng như nước – không có trung tâm, không có biên giới. Chỉ cần có một lòng sông, nó sẽ chảy mãi”(Murphy). Ở vùng ngoại biên như cao nguyên Khorat, Phật pháp đã len vào đời sống thường ngày, được khắc vào đá, phản chiếu trên mặt sông, và lặng lẽ nuôi dưỡng tâm linh qua bao thế hệ.

Thông tin hàng ngày