GNO - Tôi được đặt lên xe cứu thương, đẩy đến phòng tiểu phẫu. Vết thương ở bắp chân nhức nhối giật giật liên hồi làm tôi rên lên to hơn.
GNO - Nội trú trường X xúm xít lớn nhỏ gần mười thành viên. Số ấy thầy P già nhất; nghe nói giáo cựu chuyển về.
GNO - Miên mười sáu tuổi, khô gầy như cái cây cao su đến kỳ rụng lá ở khu vườn phía bên kia bức tường bao. Da nó đen nhẻm vì suốt ngày làm việc dưới cái nắng gay gắt cháy da thịt. Lúc nào mồ hôi cũng tuôn thành dòng. Nó rong ruổi rày đây mai đó cả gần nửa năm nay.
GNO - Mẹ vốn mồ côi, lại sinh ra từ đồng ruộng, từ nhỏ đã phải vật lộn cật lực với miếng ăn nên chuyện làm nông mẹ rất giỏi. Đời mẹ được mệnh danh đúng nghĩa bằng câu tay ngoài đồng chân trong nhà .
GNO - Mẹ đã ly thân với bố từ sau cái ngày tôi được sinh ra. Chính xác thì từ hồi tôi lên mười tuổi, mẹ đã không còn qua lại nhà bố nữa. Trước đó thì mẹ vẫn thỉnh thoảng đạp xe chở tôi xuống nhà ông chơi vào mỗi chủ nhật cuối tháng.
GNO - Hai bà già tóc bạc trắng - hai chị em cùng ngồi ngâm chân. Hai đôi bàn chân nhăn nheo một trắng xanh, một đen sạm. Trên hai khuôn mặt già nua đã chằng chịt những vết khắc thời gian là những nụ cười.
GNO - Cái ngõ rất rộng, là ngõ cụt ở cuối xóm, có tám nóc nhà. Ngõ rộng nên trẻ con tha hồ chơi đùa vào những buổi chiều. Tiếng trẻ con rộn rã cả khu xóm nhỏ, có lúc trẻ tập trung đông như một đội bóng, chúng nghịch ngợm la hét ầm ĩ... Thế nhưng một hôm nào đó vắng chúng là buồn tẻ hẳn.
GNO - Chùa nghèo, mái lợp tôn, hệ thống tượng thờ cũng ít và khá đơn giản, nhưng vẫn mang lại một cảm giác ấm cúng khi ghé thăm. Tài sản lớn nhất của chùa có lẽ là cây bồ-đề cổ thụ, dễ chừng 5 - 6 người ôm không hết.
GNO - Quán bún nhà chị rất đông khách. Người ta cứ lũ lượt đến đây ăn sáng khiến cho quán trở nên nổi tiếng. Nếu như nói quán nhà chị nằm ở vị trí đắc địa thì cũng không hẳn vì nó nằm khá sâu trong một con ngõ.
GNO - Năm nay bé Nấm lên năm. Lần đầu có cháu, lại là cháu gái nên ông nội cưng hết biết. Còn hỏi; nhà ông bà nội sinh ra toàn con trai. Bốn thằng ôn chớ ít ỏi gì. Nghịch phá như giặc.
GNO - Dường như cái tư tưởng “Gần mực thì đen” đã ăn sâu vào tiềm thức của mỗi người dân làng Cao Sơn, vô tình biến ông Tú chẳng những cô đơn mà còn trở thành người cô độc trong làng.
GNO - Làm ca sĩ, quỹ thời gian của tôi dành cho gia đình, quê hương và đặc biệt là cho mẹ ngày một ít dần. Mẹ hay gọi cho tôi lắm, nhất là mỗi sáng, mỗi chiều, hỏi tôi nay có đi diễn ở đâu không, ăn cơm chưa, bao giờ về quê thăm mẹ.
GNO - Sư thầy kể rằng đã nhặt được Linh và Hùng vào hai buổi sáng khác nhau nhưng lạ thay trời đều mưa tầm tã. Khi gà dân vừa gáy sáng, chó cắn ầm ĩ cả đoạn đường dài, sư thầy nghe tiếng trẻ con khóc liền trở mình thức giấc đi ra cổng chùa thì nhìn thấy chiếc làn nhựa đã ướt sũng vì mưa.
GNO - Mẹ còn nhìn thắc mắc nhưng tôi không nói thêm, tôi muốn chính con gái sẽ kể với bà nội chuyện nó “tình cờ” gặp mẹ trên chùa, rằng nó hạnh phúc vì được tặng quà Vu lan cho mẹ như bao bạn nhỏ khác.
GNO - Thoáng đọc “Siddhartha’s 100th Birthday” trên Lion’s Roar, tôi có chút ngỡ ngàng: Sinh nhật thứ 100 của Siddhartha! Nhưng ngỡ ngàng không lâu vì sớm nhận ra Siddhartha là ai.
GNO - Theo kinh nghiệm của n lần làm công việc này, tôi phải lựa chen chiều tối mới mong giáp mặt phụ huynh. Khổ, vào trong núi với khung giờ ấy, với một nàng đất khách có tiền sử sợ bóng tối, sợ đường ngoằn ngoèo là một thử thách không hề nhỏ.
GNO - Cơn mưa mùa hạ bất chợt rơi trên phố. Tôi - một gã khách đang tản bộ dưới bóng cây sấu đổ xuống con đường Phan Đình Phùng, vội vã tìm cho mình chỗ nấp. Mưa rào.
Truyện ngắn “Mẹ điên” của Vương Hằng Tích (Trang Hạ dịch) đã bước từ thế giới ảo, từ những trang báo mạng “rác nhiều hơn văn” ra ngoài đời thực, trở thành tác phẩm được yêu thích của hàng trăm triệu người vốn từng đọc nó (*).
GNO - Bà Nhị loạng choạng suýt ngã nhào giữa sân khi hàng xóm báo tin Tự, con trai bà đã bị công an bắt vì tội đánh bạc. Cũng may lúc ấy, thằng cu Sáng, cháu nội của bà, con trai của Tự, từ đâu chạy tới, đưa hai tay đỡ lấy bà. Bà Nhị từ từ ngồi xuống bậc thềm.
GNO - Đút những đồng tiền công vào túi áo ngực, Trạo rã rời định lê bước về nhà. Nhưng cả cơ thể đau nhức, bụng đói cồn cào nên anh tính mua thứ gì đó ăn cho ấm bụng. Bỗng Trạo nhìn thấy phía trước, một bà cụ ngồi co ro góc chợ với thúng gì đó phủ lên một lớp vải màn.