GNO - Niềm vui quá lớn với một học sinh nhưng sao Khánh vẫn thấy thiếu vắng một cái gì. Và Khánh hiểu đó chính là bà nội. Niềm vui hay nỗi buồn của Khánh đã không còn bà để san sẻ. Đêm đêm Khánh phải thắp nhang thêm một bàn thờ. Bà nội đã mất!...
GNO - Cái tin chị đi tu làm ai cũng ngỡ ngàng. Bọn thanh niên trong khu phố tiếc hùi hụi vì từ nay không còn ai để theo đuổi, trêu ghẹo. Người già, nhất là những người chuộng trang phục áo dài, áo bà ba lấy làm buồn lắm, bởi chị là một cô thợ may may đồ kiểu xưa rất đẹp.
GNO - Ba hôm rồi không thấy các em Kha, Nhi, Long đến lớp, Thư sốt ruột. Cơn bão vừa rồi mạnh quá, dù đã chuẩn bị trước nhưng những hậu quả mà nó để lại thì không thể lường trước được.
GNO - Bố mẹ cầm số tiền này đưa em Phong ra lên phố khám bệnh đi ạ! Trung ngồi gắp từng đồng tiền lẻ từ trong bụng con heo nhựa ra vuốt lại cho phẳng phiu, lẩm nhẩm đếm… được gần 2 triệu đồng. Cậu quyết định đưa tất cả số tiền tiết kiệm được cho bố mẹ để dẫn em trai đi khám bệnh.
GNO - Mùa mưa đã qua từ tháng trước, ấy vậy mà từ sáng sớm đến giờ mưa cứ rơi rỉ rả không ngớt.
GNO - Nó nhớ những ngày sống ở Nha Trang. Nhà nó tận sâu trong ngách nhưng Trung thu nào cũng tưng bừng rộn rã. Tiếng cắc tùng tùng len vào những căn nhà ổ chuột, mùi bánh nướng, bánh nếp sực nức được bày bán trên phố xộc vào mũi, nó phải phồng ngực lên mà hít.
GNO - Năm tôi chính thức nhận quyết định bổ nhiệm về ngôi trường tiểu học vùng sâu heo hút trên đồi cũng là năm Bé đủ tuổi vô lớp mẫu giáo lớn. Cô bé khuyết tật, con một người mẹ cũng khuyết tật, là cái nghịch cảnh nhân đôi lần đầu tiên tôi gặp.
GNO - Có lần tôi hỏi mẹ thích sống ở biển hay ở núi, tôi sẽ đưa mẹ đến đó mà sống những tháng ngày sau tiếp. Hoặc mẹ muốn sống ở bất kỳ nơi nào trên đất nước Việt Nam xinh đẹp này cũng được. Đời mẹ long đong vất vả. Đã đến lúc mẹ tôi sống cho mình, tận hưởng cuộc sống trong những không gian mà mẹ thích.
GNO - Hơn mười năm rồi, không ai trong xóm Chiều Chiều còn nhắc nhớ chuyện từng nhặt được đứa con nít trong cái thau nhựa trôi tấp vào bến đò. Da đứa con nít ửng lên màu đỏ hồng sau một buổi chiều tắm nắng.
GNO - Ngày tiễn đưa chồng về nơi chín suối, ngoài trời mưa như trút. Chị dắt díu hai con đi theo linh cữu chồng ra nghĩa địa, đôi mắt chị ráo hoảnh vì nước mắt đã không cạn khô. Vật vã, đau đớn đến bơ phờ, chị đứng trước bàn thờ chồng, thắp ba nén nhang, miệng lầm rầm khấn vái, nói với anh cũng là nói với chính mình...
GNO - Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con.
GNO - Ba mẹ đều là con một, nó không có cô chú hoặc cậu dì ruột. Ông bà nội ngoại lại mất sớm nên với nó, quê nội, quê ngoại chỉ là… khái niệm.
GNO - Đang hưởng thú điền viên yên lành, ngày chăm sóc cây cảnh, tối nghe cải lương, đột nhiên bà đề nghị với ba mẹ: "Mẹ muốn đi bán khoai lang, khoai mì". Ba tôi giật bắn mình vì điều đó.
GNO - Không. Dứt khoát là không. Mấy đứa con của tôi không cần chữ nghĩa mà vẫn sống khỏe mạnh, khôn lanh chẳng thua kém con nhà ai trong xóm này!
GNO - Có một dạo em nói với tôi rằng, những đứa trẻ rồi cũng sẽ lớn lên, bọn mình thì già đi. Rồi chúng sẽ có gia đình nhỏ, có cuộc sống riêng, chỉ còn chúng mình ngồi tựa vào nhau trong khu vườn nghe Ngô Thụy Miên, uống trà, nghĩ về ngày sau cuối...
GNO - Nước mắt Hạnh chảy dài trên đôi gò má đã lấm tấm vết tàn nhang. Hình như cuộc đời đang cố tình lấy cô ra để trêu đùa.
GNO - Bà già ấy đã gần 70 tuổi, dáng người gầy nhom, đôi chân khẳng khiu như hai thanh tre non nhưng trông khỏe lắm. Điều đó được thể hiện qua cách bà xách hai chiếc giỏ trái cây dáng đi thoăn thoắt.
GNO - Nếu có người hỏi tôi: ngoài cha mẹ ra, người nào mà tôi yêu thương, kính trọng và gần gũi nhất trên đời, hẳn tôi sẽ không ngần ngại trả lời ngay: chị Tư!
GNO - Nhớ hồi nhỏ, Hảo vẫn hay tò mò hỏi về bố của mình. Những khi ấy, chị Phỉnh chỉ cười trừ rồi nói dối con trai “Bố con mất khi con còn đỏ hỏn”. Hảo tin lời mẹ nói cho tới khi bị bạn bè trêu chọc, kỳ thị cậu là “Đồ không cha, đồ con hoang”.
GNO - Đã đi qua núi, sông, đồng, biển... đủ cả. Nhưng trong tâm thức của Vân, không nơi nào đẹp bằng dòng sông chảy êm đềm giữa đồng bằng châu thổ. Vân thích đi đó đi đây, đi để thấy non nước mình đẹp, để nhận ra đồng bằng châu thổ chiếm giữ một vị trí quan trọng trong trái tim mình.