GNO - Chùa làng tôi không biết có từ bao giờ. Khi tôi lớn lên đã thấy chùa gắn bó với đời sống tâm linh của dân làng. Ngày ấy nhà ai cũng nghèo, lễ mang đến chùa không có gì ngoài thẻ hương và chút hoa trái vườn nhà. Mọi người đều tâm niệm lễ mọn lòng thành kính dâng Đức Phật.
GNO - So với lịch Dương thì Tết năm nay đến sớm hơn thường lệ, vậy nên ra Tết cái lạnh dường như vẫn còn ủ ê và nấn ná với mùa xuân. Mẹ bận chiếc áo ấm dày cộm đi ra đi vào ngắm nhìn đất trời, than rằng không biết khi nào thì nắng lên.
GNO - Ngôi chùa, từ nhỏ trong tâm trí tôi rất đỗi thiêng liêng. Ở đó có Phật, có thầy, có những người bạn đạo cùng chí hướng và tâm nguyện, nên đến chùa nhìn ai cũng gần gũi, dễ thương.
GNO - Bến phà ngày xưa không còn nữa nhưng hình bóng của một thời tuổi thơ nghèo khó lam lũ bên bến sông thì vẫn còn vẹn nguyên với đầy ắp kỷ niệm.
GNO - Với người Mỹ, chiến tranh ở Việt Nam là một nỗi ám ảnh lớn, không chỉ những cựu binh tham chiến mà cả trong những gia đình có người thân bị đẩy sang Việt Nam TRƯỚC ĐÂY.
GNO - Hòa thượng Thích Chơn Thiện, nguyên Phó Pháp chủ Hội đồng Chứng minh, Phó Chủ tịch Thường trực Hội đồng Trị sự GHPGVN, là một trong những đệ tử xuất gia của Đại lão Hòa thượng Thích Tịnh Khiết - Đệ nhất Tăng thống GHPGVN Thống nhất.
GNO - Tôi tình cờ đọc được những dòng cảm xúc của một chị trên facebook. Chị kể về việc bỗng một buổi chiều sau khi tan làm thấy nhớ mẹ quá liền lái xe đưa con về quê.
GNO - Mỗi lần về thăm nhà thấy bã trà trong ấm đã mốc rêu, cặn trà đọng dưới đáy chén vàng khè là tôi biết đã lâu rồi không có khách ghé chơi.
GNO - Chiều xuống nhanh, mới 5 giờ chiều mà đã xâm xẩm tối. Mạ tôi sai mấy đứa con ra đụn rơm lôi cho đầy hai trác rơm. Lôi rơm là một công việc đơn giản nhưng hơi mệt bởi vì lôi từng nhúm rơm khô nhỏ, dận cho đầy hai cái trác đan bằng tre thì rã cả tay.
GNO - Như thường lệ mọi năm, vào ngày mồng một Tết, sau khi cả nhà đi xuất hành lên chùa về, ai nấy đều cảm thấy đói và mệt. Tết là dịp duy nhất để anh chị em tôi được phép mặc đồ đẹp suốt ngày, mẹ tôi cũng thế...
GNO - Vậy là chẳng còn bao ngày nữa là Tết. Những cuộc điện thoại của tôi với cha mẹ ở quê giờ đây lúc nào cũng xen vào chuyện Tết.
GNO - Cuối năm thường là mùa lễ hội miên man với những cuộc vui hay tiệc tùng bất tận, nhưng đó cũng là thời điểm mà nhiều người trong chúng ta có thể nghiêng mình nhìn lại: năm nay mình trở về nhà như thế nào? Nhà mình thực sự ở đâu?
GNO - Hết Đông rồi đến Xuân. Quy luật cuộc sống luôn thay đổi như vậy. Vô thường. Và đời người ngắn lại thêm khi đón những mùa xuân mới.
GN - Sáng cuối tuần, mở rèm nhìn ra khung cửa sổ để những ngọn gió êm ái lùa vào phòng, thả hồn trôi chầm chậm cùng tiếng chim ríu rít, bản nhạc cũ êm tai và cây lá ngoài ban-công thì thầm khe khẽ.
GNO - Con gái lên 8 tuổi của chị sau một hồi ngồi ỉu xìu trong nhà, giờ chạy ra ngõ tìm bạn. Chị nghe rõ giọng con thủ thỉ “Mình xin lỗi Phượng, xin lỗi Vy. Mình giận vô cớ”. Giọng bé Phượng và Vy vui vẻ: “Không sao đâu. Bọn mình bỏ qua hết. Ngân lại đây chơi tiếp đi!”.
GNO - Sinh thời mẹ rất khỏe. Gióng gánh mẹ dùng gánh lúa, quảy rơm không thể mua chợ mà phải đi đặt hàng.
GNO - Có những buổi chiều lòng an tịnh như một câu kinh. Những buổi chiều tuổi nhỏ hồn nhiên như chưa biết pháp; ngây thơ nhưng cũng trống trải miên man.
GNO - Hay là mình thử trồng một cái cây vào khoảng trống đó! Biết đâu mình sẽ ở lại đây lâu hơn, các con sẽ có bóng mát vui chơi. Mà biết đâu còn có thêm cả mùa quả ngọt. Tôi đã nghĩ thế khi còn ở trong một xóm trọ nhỏ vùng đất cảng Hải Phòng.
GNO - Lần đầu tiên trong đời tôi nghe niệm Phật là năm lên bốn tuổi, lúc đó tôi đang nằm bệnh viện vì chứng phù thũng, trong giấc ngủ miên man, tôi nghe mẹ khấn vái rì rầm. Tôi tỉnh dậy, thều thào hỏi mẹ, mẹ ơi, mẹ đang nói gì thế hả mẹ?.
GNO - Tôi đến Bảo Lộc vào một đêm trăng. Ban đầu kế hoạch là đưa mấy đứa nhỏ đi phụ sư bà tặng quà trung thu cho… mấy đứa nhỏ trong buôn. Sẵn kiếm một cái cớ cho các con cơ hội ăn chay, ngủ chùa, để biết chút nào đó về đời sống của người tu!