GNO - Nhân năm Giáp Thìn, xin chia sẻ về hình tượng, hình thanh của rồng trong mối tương quan với các con giáp còn lại của văn hóa Á Đông.
GNO - Hồi nhỏ, tôi từng được nhiều lần nghe tới mấy câu thơ “Màu thời gian không xanh, màu thời gian tím ngát…”. Sau này, tôi mới biết đó là thơ của Đoàn Phú Tứ. Màu thời gian của ông tím ngát, nhưng liệu màu thời gian có phải chỉ tím ngát không thôi?
GNO - Tết là dịp kính nhớ tổ tiên, trời Phật, trở về mái ấm sum họp trong tình thân gia đình, bạn hữu. Những lời cầu nguyện, chúc tụng thể hiện niềm tin yêu lạc quan của con người trước cái cũ vừa qua và cái mới đang đến...
GNO - Một lời nói nhẹ nhàng, một chia sẻ chân thành, có thể gắn kết những người xa lạ trở nên thân tình với nhau. Nhưng chỉ cần một tiếng bấc, tiếng chì cũng đủ để gây nên sự bất hòa, mất tình giao hảo, thậm chí tạo nên oán thù nếu người tiếp nhận lời nói đó không buông bỏ được.
GNO - Nếu không phải năm nhuận thì thời điểm bây giờ đã là Tết. Tháng Chạp về đúng lúc những cơn mưa cứ rả rích đêm ngày, cái ẩm ướt càng hiện rõ và cái lạnh dường như tăng thêm chút chút.
GNO - Sau tháp sư phụ tôi có một khoảnh đất hoang. Dường như chẳng ai lui tới. Nơi đó cỏ mọc um tùm, đôi khi còn có cả một bộ da rắn bị bỏ lại.
GNO - Những ngày cuối năm. Tôi trở về thăm thẻo đất quê đã nuôi tôi từ tấm bé. Lúc đi ngang triền đê, tôi dõi mắt nhìn xuống phía dưới bờ bãi, một màu vàng rực đập vào mắt. Gam màu vàng rất đỗi thân quen. Ký ức dội lại trong tôi thì thầm: Màu hoa cải! Màu hoa đã để lại trong tôi biết bao nhiêu kỷ niệm tươi đẹp.
GNO - Cuối đông. Trời có bớt mưa nhưng vẫn lạnh và thiếu nắng. Nắng nhợt nhạt, thay phiên cùng những cơn mưa nhẹ chợt đến chợt đi. Đất vườn trải qua những ngày dài ngập sũng liên miên giờ chưa thể một lúc khô ngay; vẫn còn trong trạng thái ướt rượt.
GNO - Đôi chim trao trảo về làm tổ trên cây me nước phía sau vườn nhà tôi. Ngoại tôi rất yêu cái khu vườn nhỏ này, yêu tiếng chim kêu ríu rít trên cành cây me nước.
GNO - Bây giờ đang là mùa đông. Tôi trở lại quê nhà sau nhiều ngày xa quê đằng đẵng. Xe khách chỉ dừng lại nơi con lộ to nhất mà không đi qua nhà tôi. Từ con lộ tôi phải cuốc bộ thông qua một con đường nhỏ mới có thể về tới nhà.
GNO - Tôi lớn lên ở vùng nông thôn, cả tuổi thơ bàng bạc một trời khói sương cổ tích. Lẫn giữa thực là mơ, lẫn giữa những lo toan thường tình nhất của con người quanh năm “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” là những suy tư về tình người, tình yêu thương cao cả.
GNO - Những hàng dâm bụt thẳng tắp, trồng xen khít với nhau đến nỗi con gà chui cũng không lọt của mẹ không chỉ là tấm bình phong che chở cho gia đình, mà còn chứa đựng bao lời dạy về cách sống mà mẹ để lại cho con cháu.
GNO - Có câu dân ca mà hồi xưa tôi vẫn thường hay nghe mạ tôi hò ru mấy đứa em: “Mẹ già ham việc tiếc công - Cầm duyên con lại thu đông mãn mùa”. Lời ru nghe buồn làm sao và có lẽ đó là lời người mẹ đang tự trách mình ham công, tiếc việc quá mà quên mất con gái mình đã lớn, đã đến tuổi dựng vợ gả chồng...
GNO - Chiều trên đường đi làm về, ngang qua trường tiểu học, kẹt xe, dừng lâu, tôi nghe mẹ một bé gái đang mắng vốn phụ huynh một bé trai, chắc là trong lớp quậy phá, chọc ghẹo nhau chi đây! Ký ức tuổi thơ chợt ùa về…
GNO - Những giọt mưa lách tách rơi bên khung cửa như báo hiệu sự chuyển giao của đất trời vào thu. Những cơn gió mát bên thềm làm thổn thức triệu triệu con tim hiếu hạnh. Vu lan về nhắn nhủ chúng con hướng về hai đấng sanh thành - một đời tần tảo sớm hôm nhằm bày tỏ tấm chân tình.
GNO - Tháng 7 - mùa Vu lan báo hiếu, trong tiết trời oi bức của một chiều cuối hạ, ký ức tôi chợt gợi nhớ những kỷ niệm cùng người mẹ hiền khả kính của mình.
GNO - Chung thất thầy vừa được vài hôm, con trở lại con đường học tập, dịch thuật, giảng dạy. Được nuôi dưỡng trong môi trường Phật học viện, lấy trí tuệ làm sự nghiệp nên con theo chí nguyện thầy tổ, chuyên tâm nghiên cứu kinh điển, làm người đưa đò, kế tục tâm nguyện giáo dục, nuôi dưỡng tâm Bồ-đề cho thế hệ mai sau.
GNO - Con đã từng... rất ghét cha. Từ khi còn nhỏ cho tới khi đã trưởng thành, trong mắt con, cha là người đàn ông gia trưởng, khó tính, cộc cằn, chưa bao giờ nói lời nào dịu dàng với vợ con.
GNO - Mẹ ơi! Đã mười mấy mùa Vu lan rồi, trên ngực con không còn cài hoa hồng đỏ, mẹ đã theo mây bay về cuối nẻo trời xa. Mười mấy năm bao nhiêu lần con giấu lệ vào lòng, bao nhiêu là nỗi ân hận, nuối tiếc vì chưa làm tròn đạo hiếu. Để bây giờ khi mẹ không còn nữa, thì những lời này con viết cho ai xem?
GNO - Huế những ngày đầu thu trời đẹp như văn Thanh Tịnh; có mây bay, có gió nhẹ, có những cơn mưa ngang qua và nắng không còn hanh hao nữa…